Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ Tần Ưu để lại cho hắn, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.
Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.
"Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."
"Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn ông Tần.
Bà cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.
"Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.
"Như vậy không tốt lắm..." Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!
"Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.
Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.
Bà Tần vui mừng nhắm mắt tựa vào lòng ông, đã rất lâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1234450/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.