Viện Nghiên Cứu không truy tìm được tung tích Diệp Nhiên, thuốc khống chế trong kho dự trữ cũng bị trộm đi hết.
Một khi đã mất mát, bắt buộc phải có người đứng ra gánh tội, việc đã sớm định xuống, tội này phải do Diệp Tông và toàn bộ Diệp gia gánh chịu.
Diệp Tông bị đuổi khỏi Viện Nghiên Cứu, chức vụ trong chính phủ cũng bị bãi bỏ.
Vào lúc này, đội điều tra lại phát hiện Diệp Tông cất giấu thuốc khống chế trong nhà riêng, kết luận ông ta trộm thuốc, có lòng chống đối tổ chức.
Nhưng Diệp Tông tính tình cẩn thận, đã sớm chuẩn bị đường lui. Từ nhiều năm trước, ông ta đã thu thập bằng chứng Dư thượng úy cùng các quan chức cấp cao nhận hối lộ.
Lúc này đem bằng chứng ra uy hiếp, lại đưa thêm tài sản Diệp gia mua chuộc. Vừa đấm vừa xoa, cuối cùng có thể giữ lại tính mạng.
Nhưng toàn bộ Diệp gia đều bị trục xuất đến vùng đất khô cằn hẻo lánh ở phương Bắc, tất cả tài sản đều bị tịch thu, phải sống trong điều kiện khắc nghiệt khổ sở, một đời này đều không được trở về trung tâm hành chính của quốc gia.
Trong lòng bọn họ cực kỳ oán hận Diệp Nhiên, hắn cũng là một phần của Diệp gia, vậy mà vào lúc này hắn lại một mình bỏ trốn, đẩy cả gia tộc vào đường cùng!
Chẳng khác gì Diệp Đàm cha hắn! Nuôi ong tay áo, vong ân bội nghĩa!
Nhưng bọn họ không hề nghĩ rằng, từ trước đến nay họ vốn chưa từng xem Diệp Nhiên là một phần của Diệp gia, họ chỉ xem hắn như công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1234813/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.