Khuynh Diễm không hoàn toàn hiểu những gì Hắc Khuyển nói, hai người ở bên nhau, tự mỗi người đều phải có điểm mạnh gì đó... thật sự mơ hồ với cô.
Nhưng cô hiểu được một câu, Mộ Ngôn muốn trở nên tốt hơn, để dành tặng chính mình cho cô.
Điều này khiến Khuynh Diễm cảm thấy tương đối hài lòng. Tiểu ăn vạ có ý thức tự giác dâng hiến như vậy, cô quyết định sẽ giúp hắn.
Chỉ là...
"Cậu có biết mình mắc bệnh bạch tạng không? Bẩm sinh mắt cậu đã yếu, nếu cứ đọc sách ban đêm sẽ làm thị lực suy giảm." Khuynh Diễm nhíu mày khiển trách.
Mộ Ngôn yếu ớt cúi đầu, âm thanh vô cùng nhỏ: "Nhưng em... quá chậm... Nếu không dành... nhiều thời gian... học tập... thì sẽ... không theo kịp... mọi người."
Hắn cố gắng gấp đôi gấp ba mà vẫn không bằng người khác huơ tay một cái, nếu hắn lười biếng, thì hắn sẽ không đủ tư cách đến lớp nữa...
Khuynh Diễm nhạt giọng phân tích: "Đọc sách giúp cậu tăng tư duy, nhưng không thể giúp cậu tăng thực lực. Cách học này của cậu không hiệu quả."
Đây là thế giới pháp thuật, học lý thuyết là không đủ, mà quan trọng nhất là phải thực hành.
Mộ Ngôn cảm thấy mờ mịt, như con rùa nhỏ đáng thương chầm chậm ngẩng đầu, ngốc nghếch hỏi: "Vậy em... phải... làm sao?"
Khuynh Diễm đưa tay nâng hai bên má hắn, cười nói: "Ôm tôi một cái, tôi sẽ chỉ cậu."
Đã mấy ngày rồi đều không ôm ta, ta phải tranh thủ kiếm lợi mới được.
Mộ Ngôn thoáng ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng chầm chậm vươn tay tới...
Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1235255/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.