Mộ Tiêu Dạ không nói còn đỡ, mới nói xong đã bị An Nhiên đẩy ra, cằm bị An Nhiên nắm lấy: "Cái miệng này thật ngọt! Không biết đã nói với bao nhiêu cô rồi? Mới tách ra chưa được nửa ngày, đã nhớ em! Mộ Tiêu Dạ, nếu anh không nhớ thì em nhắc cho anh nhớ, anh và em quen biết còn chưa được một ngày đâu!"
Dứt lời liền nhéo cằm Mộ Tiêu Dạ một cái, rồi vượt qua người anh, bước ra khỏi thang máy.
Bất quá, chưa đi được mấy bước, cánh tay đã bị Mộ Tiêu Dạ nắm chặt, bắt cô xoay người nhìn mình: "An Nhiên, nhìn anh.
Người phụ nữ của Mộ Tiêu Dạ chỉ có thể là em."
Từng chữ từng chữ Mộ Tiêu Dạ nói ra đều mang theo áp lực khiến người khác không thể bỏ qua.
Ánh mắt mang theo cảm xúc phức tạp dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp trước mặt.
Nếu là một cô gái nào khác khi nghe những lời bá đạo này chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc.
Nhưng An Nhiên lại không cho là thế.
Cô trời sinh đã hờ hững với mọi thứ, từ lúc tỉnh lại đến khi tiến vào thế giới nhiệm vụ, rất ít thứ có thể khiến cô để ý huống chi là những lời ngon ngọt, nay lại cộng thêm kế thừa ký ức của nguyên chủ, một người thường xuyên được người khác tỏ tình, nên hiển nhiên mấy câu nói kia đều miễn nhiễm với An Nhiên, vì thế khi Mộ Tiêu Dạ nói xong, An Nhiên liền nở nụ cười đầy thâm thúy, ánh mắt đảo quanh khuôn mặt yêu nghiệt kia một vòng, cánh tay đang bị giữ chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-ky-chu-that-khong-don-gian/255925/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.