Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vất vả lắm Diệp Lạc mới liên hệ được với Đông Lẫm, để được cho lên núi.
Vừa lên núi đã nhìn thấy Sơ Tranh, đang mang theo thanh kiếm, uể oải vung, Đông Lẫm chắp tay đứng ở bên cạnh quan sát.
Diệp Lạc trong nháy mắt nắm chặt vạt áo, ả bái sư thời gian dài như vậy, sư tôn có bao giờ tự mình dạy bảo ả đâu?
Ngay cả nói cũng không nói với ả vài lời...
Diệp Lạc hít sâu một hơi, cất bước đi qua: "Sư tôn."
Đông Lẫm chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Diệp Lạc vốn cho rằng Đông Lẫm sẽ hỏi ả chuyện trước đó, nhưng Đông Lẫm không nói gì, những lời Diệp Lạc đã chuẩn bị xong hoàn toàn vô dụng.
"Còn có việc?" Thấy Diệp Lạc bối rối đứng ở đó, Đông Lẫm hỏi một câu.
"... Sư tôn, đồ nhi biết sai rồi." Diệp Lạc cúi đầu, âm thanh nhỏ bé.
Diệp Lạc tự nhắc đến chuyện này, Đông Lẫm cũng không thể tiếp tục giả vờ như chưa tùng có chuyện gì xảy ra.
"Tổn thương đồng môn, Vân Tông tuyệt đối không cho phép."
Diệp Lạc lập tức giải thích: "Lúc ấy đồ nhi thật sự không phải cố ý, lúc ấy bị công kích, đồ nhi cũng luống cuống tay chân, không cẩn thận đẩy trúng Dương Thú sư huynh..."
Diệp Lạc càng nói càng ủy khuất.
"Sư tôn, đồ nhi cũng biết bây giờ nói những chuyện này đều vô dụng, đồ nhi cũng biết sai rồi, xin sư tôn tha thứ cho đồ nhi lần này."
Đông Lẫm không quá am hiểu cách ứng phó những chuyện này, hơn nữa Hình Pháp đường bên kia đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/903672/chuong-1565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.