Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sân bay.
Người đàn ông đẩy vali hành lý, nhanh chóng đuổi theo một người đàn ông phía trước, tò mò hỏi: "Anh Mộ, sao anh lại đột nhiên về nước thế?"
Người đàn ông đeo kính đen, một thân âu phục cao cấp, khí chất kinh người, không hề kém hơn những minh tinh kia.
Hắn gỡ kính râm xuống, tiện tay treo ở trước ngực Lê Hoàn: "Không thể trở về à?"
"Không phải, anh đột nhiên trở về, em có chút thụ sủng nhược kinh nha." Lê Hoàn kỳ quái: "Trước đó em cho là anh muốn định cư ở nước ngoài luôn rồi."
Ánh mắt Trình Mộ nhìn về phía nơi xa, nhếch miệng lên tạo thành một ý cười: "Tôi đến để dự một buổi hẹn hò."
Lê Hoàn trợn mắt há mồm: "Hả? Cùng ai?"
Trình Mộ cười không nói, mở cửa xe ngồi lên, Lê Hoàn còn chưa lên xe, hắn đã đóng cửa xe.
"Giúp tôi đưa hành lý về nhà đi, cảm ơn."
"..."
Lê Hoàn bị phun cho một mặt khói, ngơ ngác xách hành lý nhìn theo chiếc xe đang dần hòa vào trong dòng xe cộ kia.
Cậu tới làm gì?!
Làm người vận chuyển hành lý sao?
-
Quảng trường trung tâm, âm nhạc suối phun.
Khi Sơ Tranh đến quảng trường, vừa vặn bảy giờ đúng, không dư cũng không thiếu một giây.
Sơ Tranh giẫm lên ánh đèn nê ông đi đến âm nhạc suối phun, quét mắt nhìn quanh một vòng, cũng không nhìn thấy Trình Mộ.
Thẻ người tốt lại còn đến trễ!
Đây là thái độ mà một thẻ người tốt nên có sao?!
Sơ Tranh cúi đầu nhìn điện thoại, bên tai đột nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/904842/chuong-1952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.