Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Cậu biết tôi cực kỳ..."
"Chỉ trò chuyện." Sở Chiếu Ảnh cười hì hì đi qua ôm bả vai Phí Giáng, nhét đồ cho hắn: "Trước kia không phải chúng ta thường xuyên chạm gối hàn huyên* sao?"
(*Chạm gối hàn huyên: (促膝长谈) có nghĩa là chạm đầu gối nói chuyện thật lâu. Chạm đầu gối ở đây chỉ khoảng cách gần gũi khi ngồi xuống, như vậy câu này có thể hiểu là trò chuyện thân mật, nói không hết lời.)
Phí Giáng hất tay anh ta ra: "Ai muốn chạm gối hàn huyên với cậu."
"Được được được, bây giờ cậu là người có đối tượng rồi, không chạm gối hàn huyên với tôi được." Sở Chiếu Ảnh trợn mắt trừng một cái: "Vậy tôi đến cũng đã đến rồi, không cho ăn bữa cơm thì cũng hơi quá đáng đó?"
"..."
Phí Giáng không lên tiếng.
Sở Chiếu Ảnh coi như hắn đã đồng ý, tiện tay đi túm bóng bay: "Cậu đang làm gì đây?"
Sở Chiếu Ảnh túm lấy bóng bay lắc lắc, tiếng chuông kêu vang không dứt bên tai.
"Thứ đồ gì đây?" Sở Chiếu Ảnh lần lượt túm, phát hiện đều giống như vậy. Sở Chiếu Ảnh lập tức tò mò: "Ai làm cho cậu?"
Phí Giáng không thích những thứ này, chứ đừng nói là làm vườn hoa của hắn thành thế này.
Còn là vào hôm nay, sinh nhật hắn...
"Bành —— "
Bóng bay nổ tung.
Kẻ cầm đầu Sở Chiếu Ảnh còn đang giơ tay: "..."
Phí Giáng: "..."
Đồ trong bóng bay rơi xuống đất, bên trong này không phải chuông, mà chỉ là một tờ giấy.
Sở Chiếu Ảnh cảm thấy kỳ quái, nhặt lên nhìn một chút.
"Ý?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/905688/chuong-2214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.