Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngày hôm sau đi học, Ấn Bạch nghe giảng mà gật gù, Sơ Tranh thấy hắn xém gục xuống bàn nhiều lần.
Sau khi bị bừng tỉnh, Ấn Bạch lại vỗ vỗ mặt, miễn cưỡng nâng cao tinh thần lên nghe giảng bài.
Vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi tan học, thiếu niên nằm sấp trên mặt bàn, tinh thần uể oải, vành mắt cũng có một tầng xanh đen.
"Buồn ngủ đến thế à?" Sơ Tranh thu dọn đồ đạc giúp hắn.
"Còn không phải trách em à..." Thiếu niên nhỏ giọng phàn nàn.
"Nói chút đạo lý đi, là thân thể của anh ra tay trước."
"Nhưng anh không bảo em giúp anh..." Thiếu niên nghiêng đầu đi, trên mặt ửng đỏ một mảnh: "Như thế mà."
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Ấn Bạch lại nhịn không được mà độ xấu hổ tăng cao.
"Anh rất thoải mái không phải sao?"
Ấn Bạch: "Em đừng nói nữa!"
Sơ Tranh: "Sự thật sao còn không cho nói?"
Ấn Bạch: "..."
Ấn Bạch ôm đầu, ngăn chặn cả khuôn mặt, hắn không muốn gặp người nữa.
Sơ Tranh đứng dậy: "Đi. Dẫn anh đi ngủ."
Ấn Bạch hoảng sợ lắc đầu: "... Không... Không đi."
Sơ Tranh: "..."
Em có thể làm gì anh chứ?!
Sơ Tranh một tay cầm đồ đạc, một tay ôm lấy người đứng lên: "Em ôm anh đi nhé?"
"..."
Ấn Bạch vội vàng tự đứng vững, rút một quyển sách trong tay Sơ Tranh ra, mở ra chặn trước mặt.
"Anh như vậy làm sao mà đi đường được?"
"Em dắt anh đi."
Sơ Tranh hơi trầm mặc: "Em ôm anh đi."
Ấn Bạch buông sách xuống, hơi xấu hổ trừng cô một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/906125/chuong-2324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.