Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------------
Tiểu Bạch Thái: "Ký... Ký chủ đại nhân, ta có một suy đoán hơi lớn mật, pháp lực của ngài hẳn chỉ có dưới tình huống cực kỳ nguy cấp mới có thể tạm thời xuất hiện mà thôi."
Vân Phiếm Phiếm: "Bây giờ chưa đủ nguy cấp sao?"
Nhìn nàng chật vật như thế này cơ mà, tới đứng cũng không đứng được!
Thật muốn khóc quá!
Tiểu Bạch Thái lập tức khẩn trương: "Ký chủ đại nhân bình tĩnh đã, để ta phân tích số liệu xem ngài nên bò lên ở góc độ nào thì ít tốn sức nhất nhé."
Phân tích được một nửa, tầm mắt Vân Phiếm Phiếm liền dừng ở nơi không xa.
Sau đó, nàng ấp úng nói: "Ngươi không cần phân tích nữa."
Không biết từ khi nào, Lục Trầm đã quay lại đây xem nàng.
Kỳ thật Lục Trầm cũng định đi rồi, kết quả một lúc lâu sau cũng không nghe được động tĩnh phía sau, nhịn không được quay đầu lại, thấy đối phương vẫn đáng thương nửa người ở trên bờ, nửa người ngâm dưới nước.
Hắn cũng không biết bản thân nghĩ thế nào mà lại vòng trở về nữa.
Rõ ràng là đã tự nhủ với bản thân rằng không cần quản những chuyện bên lề này rồi.
Từ trên cao nhìn xuống, hắn thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, chóp mũi hồng hồng, bên má còn dính bọt nước, giống như là anh đào tắm trong làn sương sớm, đôi mắt trắng đen rõ ràng ở trong ban đêm nhìn phá lệ sáng chói.
Từ khi nhìn thấy Lục Trầm, hắn đều không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/2579629/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.