Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------
Vân Phiếm Phiếm thấy tư thế đi đường của tiểu cô nương không quá đúng, khác hoàn toàn so với khí thế lúc đến.
Nghĩ thầm, có phải cô hơi tàn nhẫn rồi không.
Có một số việc biết điểm dừng là được rồi, cô không phải là người nhất định phải báo thù, càng không phải là người thích mang thù.
Dù sao thì tâm đối phương cũng không thực sự tệ như thế.
Thời điểm ánh mắt đảo qua thùng rác, Vân Phiếm Phiếm lại cảm thấy, dọa một cái cũng tốt.
Mấy ngày sau, Hà Mật cũng không có tới gây phiền phức nữa.
Thứ bảy, Vân Phiếm Phiếm theo lẽ thường đi tới nhà Trình Sơ Yến dạy học.
Sau khi học xong, cô liền nhớ tới chuyện thi giữa kỳ.
Lúc ấy tuy Trình Sơ Yến tỏ vẻ làm bài không tốt, nhưng mà cô vẫn muốn biết kết quả bài thi của hắn.
Tốt xấu gì thì cô cũng dạy hắn lâu thế rồi, nói không chờ mong là giả.
Trình Sơ Yến thu dọn sách vở, vừa muốn nói chuyện với cô liền nghe cô hỏi: "Kết quả bài thi giữa kỳ..."
Động tác hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục dọn dẹp.
Vừa dọn vừa thuận miệng nói: "Sao cô giáo bỗng dưng nhớ tới chuyện này?"
Vân Phiếm Phiếm không nói chuyện, đôi mắt cứ nhìn hắn chằm chằm.
Khuôn mặt cô hơi hồng hồng, đôi mắt thanh khiết như dòng suối.
Trình Sơ Yến dựa theo câu trả lời đã nghĩ tốt nói: "Thi không tốt lắm, làm cô giáo thất vọng rồi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/2579817/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.