Dung Hạc cầm áo choàng của mình, lẳng lặng choàng lên thân hình mảnh mai của thiếu nữ, ấn đường nhíu chặt, trầm giọng không vui: "Ở trong này đợi ta."
"Chàng..." Linh Vân ánh mắt sâu kín liếc đến nơi nào đó vẫn đang dựng lều của nam nhân.
Bắt được tầm nhìn của nàng, chàng nhạy cảm phát hiện cả người thực khô nóng, đáy mắt càng thêm tối tăm.
"Nghịch ngợm." Ngón tay của Dung Hạc lớt phớt sờ đến khe ngực no đủ, trong mắt nãy còn nghiêm túc tự dưng lưu chuyển đầy phong lưu đa tình: "Nhìn đi đâu thế hửm?"
"..."
Linh Vân bĩu môi, dứt khoát nghiêng đầu mặc kệ.
Mà Dung Hạc lại cầm lên thanh kiếm quen thuộc của mình, mổ nhẹ môi nàng, cười đầy tà tứ, nháy nháy mắt, ngả ngớn nhấc chân bước ra ngoài.
Ngay sau đó, một mũi tên lao đến, cắm phập, xuyên qua xe.
Nàng đến cả một ánh mắt cũng lười liếc đến nó, chậm rãi chỉnh sửa vạt áo.
Miệng xảo quyệt cong cong, hình thành một độ cung hoàn mỹ.
Ngoài xe vang lên tiếng đao kiếm, thanh âm cãi cọ nảy lửa.
Linh Vân tay ngọc vén rèm, lộ ra một tầm nhìn nhỏ.
Đứng giữa con đường đá mòn, nam nhân thân hình đĩnh bạt, một tay cầm kiếm, uy vũ ra đòn, chiêu thức đánh thực hoa mỹ mà ưu nhã làm sao, rất đẹp mắt! Nàng thầm tấm tắc khen, chém nhát đứt đôi luôn hai người.
Không thể không nói, Dung Hạc rất mạnh.
Chàng ta thua kém nam chính, nhưng điều đó không có nghĩa là chàng ta yếu đuối.
So khắp thiên hạ, mấy ai có thể đấu lại nam phụ, ngoại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nguoc-tinh/1059371/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.