Đường Tiễn đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương, “Tôi đi rửa mặt trước, cậu đợi tôi nhé.” Sau đó chỉ chỉ vào phòng, “Vào trước đi.”
Dung Hoàng ừm một tiếng, đi theo Đường Tiễn vào phòng giống như một cái đuôi nhỏ.
Phòng của Đường Tiễn có màu xanh trắng, đơn giản và trang nhã, không có bít tất bẩn và mùi hôi chân khó ngửi trong truyền thuyết.
Dung Hoàng treo cặp sách lên lưng ghế, ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn chờ Đường Tiễn rửa mặt rồi đi ra.
Khi Đường Tiễn bước ra, anh nhìn thấy Dung Hoàng trông giống như một đứa trẻ học mẫu giáo đang ngồi thành hàng ăn trái cây, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại còn mang theo ý cười chưa tan.
Ánh mắt của Đường Tiễn đột nhiên trầm xuống, những cảm xúc âm u trong lòng hắn lại ngo ngoe muốn động.
Đã lâu rồi hắn không cảm thấy thế này.
Lần gần nhất là khi hắn mười tuổi, ba Đường đi công tác mang về một con ch.ó ngao Tây Tạng để làm quà tặng cho Đường Tiễn.
Đường Tiễn rất thích nó, hàng ngày đều tắm rửa và cho chó ngao Tây Tạng ăn, thậm chí ban đêm còn ôm nó đi ngủ.
Sau này, Doãn Lăng đến Đường gia làm khách, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu ta đã thích chú chó ngao Tây Tạng, cậu ta khóc lóc, muốn đưa chú chó ngao Tây Tạng về nhà.
Tất nhiên Đường Tiễn không đồng ý, nhưng sau đó hắn đã bán con ch.ó ngao Tây Tạng ra chợ thịt chó.
Không chỉ là vì Doãn Lăng nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nhan-vat-phan-dien-vua-ngot-ngao-vua-hoang-da/1297910/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.