Chương trước Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150
Chương sau
Đi xuống căn đường hầm, Lý Tử Dạ mở cánh cửa sắt đã bị sét kia ra. Xem ra nơi này đúng thật bị tên 444 kia bỏ lâu năm lắm rồi, cửa cũng bị sét như thế. Tìm được công tắc đèn Lý Tử Dạ thử nhấn nút may mà vẫn chưa bị cắt điện, cả căn phòng sáng hẳn lên. Trên bàn toàn là những nghiên cứu kỳ hoặc gì đó của tên 444 kia, Hạ Hạ đi đến gần tủ sắt nhỏ. Cũng chẳng phải két sắt nên cũng chẳng cần mật mã hay thứ gì đó để mở ra, tủ sắt này đơn giản chỉ có một cánh cửa mở ra là nhìn thấy bên trong cũng không khác mấy với những tủ đựng chén loại nhỏ. Cô mở cửa ra thì phát hiện bên trong là một quyển sổ cũ nát trong như quyển nhật kí, sờ sờ lên cái bìa đã cũ kia Hạ Hạ quyết định mở ra. Bên trong cũng chẳng có gì đặc biệt lắm nhưng đương nhiên nội dung không đơn giản. Đây là quyển sổ ghi lại những vụ đánh bom của tên 444. Tổng cộng những nơi bị hắn đánh bom từ khi xuất hiện đều được chính bản thân hắn ghi lại. Hạ Hạ không có hứng thú lắm với những vụ này, cô giơ quyển sổ trong tay mình lên lắc lắc nó nói với Lý Tử Dạ: "Tử Dạ, có quyển sổ ở đây." Lý Tử Dạ quay lưng về phía Hạ Hạ nên cô không biết hắn đang làm gì nhưng khi cô nói với hắn thì Lý Tử Dạ quay lại với khuôn mặt bình thường không có bất thường. Hắn nói: "Bên đây cũng chẳng có gì. Chúng ta đi thôi." Nói xong hắn liền đi trước, Hạ Hạ tuy rằng không hiểu lắm nhưng vẫn đi theo sau. Tối hôm đó, tại nhà Lý Tử Dạ. Hắn kéo ngăn kéo tủ lấy ra một quyển sổ tay màu nâu cũ xem ra cũng khoảng một, hai năm không đụng đến rồi. Đây chính là quyển sổ hắn lấy được từ chỗ của tên 444 đó. Ngồi trên giường ánh mắt Lý Tử Dạ nhìn chằm chằm quyển sổ, hắn không đem quyển sổ này giao nộp cho cảnh sát vì thông tin trong quyển sổ này nếu bị đem ra ngoài ánh sáng thì có thể liên lụy đến người con gái hắn yêu. Lý Tử Dạ lấy tay đỡ trán mình. Quyển sổ này chính là quyển nhật kí của tên 444 đó, trong đây có viết rõ hắn có hợp tác với cha mẹ người con gái hắn yêu. Chính cha mẹ của cô ấy làm liên lụy đến cha mẹ hắn, hắn muốn báo thù muốn đem tất cả những kẻ liên quan đến cái chết cha mẹ hắn đều phải chịu hình phạt thích đáng. Nhưng bây giờ cha mẹ cô ấy lại có liên quan. Theo tính cách của Lý Tử Dạ ngày trước thì hắn chắc chắn cũng sẽ lên kế hoạch âm thầm thủ tiêu luôn chứ chẳng bao giờ có việc đem đưa cho cảnh sát xử lí cả. Con người hắn chính là như vậy, bề ngoài trong lạnh nhạt nhưng thật chất bên trong lại vô cùng điên cuồng. Nhưng bây giờ hắn không muốn tổn thương đến cô ấy, mắng còn không dám huống hồ chi làm cho cô ấy bị thương. Lý Tử Dạ ngồi đó suy nghĩ một lúc lâu về chuyện này. Nếu như hắn không động tâm thì chuyện này có thể được hắn lên kế hoạch cả rồi, nhưng mà... sự xuất hiện của cô ấy làm hỏng tất cả. Là ngoại lệ mà lần đầu hắn chấp nhận. Động tâm thì cũng đã lỡ rồi, yêu cũng đã yêu. Không còn cách nào khác, hắn mất cha mẹ rồi đương nhiên người còn gái này hắn không thể nào đánh mất được. Như suy nghĩ thông suốt Lý Tử Dạ đi xuống nhà lấy một cái bật lửa, cầm quyển sổ ra sau nhà. Nhìn quyển sổ dần dần bị lửa cháy cho đến tro tàn, những tàn tro đó nhẹ nhàng bay theo cơn gió mới đến. Khóe môi của Lý Tử Dạ nhẹ nhàng nhếch lên một chút. Từ bây giờ chẳng còn một chút bằng chứng nào liên quan đến việc tên tội phạm 444 đó có liên quan đến gia đình Mạc Dạ Linh nữa. Có lẽ chính bản thân Lý Tử Dạ cũng cảm thấy hắn quá dung túng cho cái ngoại lệ này của hắn. Nhưng biết làm sao được khi mà tình yêu đến quá bất ngờ, ngoại lệ của mỗi người không phải ít nhưng mà cô ấy chính là ngoại lệ lớn nhất trong cuộc đời hắn. Mạc Dạ Linh là ngoại lệ duy nhất và lớn nhất của cuộc đời Lý Tử Dạ. Còn Hạ Hạ chính là ngoại lệ của Trần Tử Hàn.
Chương trước Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150
Chương sau