Tống Nhiễm hít sâu, nuốt cơn đau nơi cổ vào bụng tiếp tục nói, " Lưu Viễn , nếu anh còn không trả lời em, em sẽ không để ý tới anh nữa".
Động tác hôn xuống của anh dừng lại, cười cười nhìn cậu mới đáp " Anh muốn ăn em, được không?".
Cậu nhìn anh một lúc có chút bất đắc dĩ không thể hiểu được mạch não của anh ta.
Tống Nhiễm thừa cơ anh sơ hở rời khỏi vòng tay ôm ấp của anh, Lưu Viễn không kịp bắt lấy cậu.
Anh trơ mắt nhìn cậu cách xa mình chỉ có năm bước, rõ ràng cậu có thể cách xa anh hơn nhưng cậu không làm vậy.
Lưu Viễn có chút ủy khuất nói ," Nhiễm, em không muốn anh sao?".
Tống Nhiễm dựa lưng vào tường, đưa tay che mặt nói , " Muốn anh chứ ".
Tống Nhiễm sống rất dễ, điều cậu muốn, cậu sẽ không phủ định dù có hơi xấu hổ một chút.
Lưu Viễn ngẩn ra, anh không ngờ cậu sẽ thẳng thắng như vậy, anh lại hỏi ," Vậy vì sao em lại! trốn anh ?".
Tống Nhiễm bỏ tay ra, lộ ra gương mặt không biểu cảm, tuy còn hơi ửng đỏ đáp, " Vậy trong lòng anh, em là gì?".
Lưu Viễn khựng lại, anh không trả lời được, kể cả anh cũng không biết, anh chỉ biết một điều, anh muốn người trước mắt này phải thuộc về anh, phải là của anh.
Tống Nhiễm xoay người, vừa đi vừa nói ," Anh từ từ suy nghĩ, em sẽ về hơi trễ, anh ăn cơm trước đi".
Lưu Viễn đứng bật dậy, chạy nhanh đuổi theo cậu, anh không dám chạm vào cậu, anh chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nhat-ky-truy-phu/1535937/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.