Trong đôi mắt đen nhánh Độ Hàn, phản chiếu ngũ quan xinh đẹp của đối phương, trên người cô phảng phất có một tầng ánh sáng mờ mịt, làm cho người ta muốn tới gần, trầm luân.
Độ Hàn cảm giác miệng đắng lưỡi khô, yết hầu hắn chậm rãi trượt, gian nan nuốt một chút.
Độ Hàn bị đẩy một cái, hắn nghe thấy thanh âm mơ hồ: "Xuống xe trước..."
Âm thanh dường như rất xa.
Lại tựa hồ rất gần.
Độ Hàn không nhúc nhích, hắn lại bị đẩy một chút: "Ngươi không nghe thấy sao? Xuống xe trước..."
Độ Hàn đáp một tiếng, mở cửa xe, khóa vài cái mới đẩy cửa xe ra.
Hắn chống cửa xe xuống.
Chỉ là một động tác xuống xe, Độ Hàn lại giống như dùng không ít khí lực, tựa vào bên cạnh hơi thở dốc.
Quần áo không thể kéo ra, hắn cảm thấy rất nóng... rất ngột ngạt, rất khó chịu.
Hoa Vụ cầm đồ xuống, quay đầu liền nhìn thấy Độ Hàn dựa vào cửa xe, hơi ngửa đầu, đường cong nghiêng mặt hoàn mỹ, không hiểu sao lại có chút trêu người.
Hoa Vụ thở dài, đi về phía hắn vài bước: "Còn có thể đi không?"
Độ Hàn: "Ừm."
Hoa Vụ đứng ở một bên chờ hắn, Độ Hàn chậm lại, chậm rãi đi về phía thang máy.
Độ Hàn thân thể có chút bất ổn, nhưng cũng may vẫn là tự mình đi vào thang máy.
Thang máy bay lên, Độ Hàn nắm lấy tay vịn thang máy, đầu hơi rũ xuống, Hoa Vụ không nhìn thấy mặt hắn.
Hoa Vụ đứng bên cạnh hắn: "Có phải ngươi uống cái gì không sạch sẽ hay không?"
Độ Hàn: "Có thể..."
Độ Hàn tốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nu-chinh-vai-phan-dien-sau-khi-max-level/2580428/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.