Hứa Khả đứng giữa ở trong đám người, là một thiếu niên chi lan ngọc thụ.
Thiếu niên hơi hơi cúi đầu.
Phong Hoa từ góc độ này nhìn qua dung nhan tinh xảo như ngọc của Hứa Khả, mặt mày đạm mạc hiện lên tia kinh diễm.
Lông mi thanh lãnh nhỏ dài rũ xuống, kết hợp với chiếc cổ trắng nõn tinh xảo hơi cong cong tạo thành một mạt độ cung tuyệt đẹp.
Ở trong ánh kim quang sáng lạn, thân hình thon dài lộ ra hương vị lãnh đạm xa cách.
Cô đơn mà độc lập, kinh diễm mà tốt đẹp.
Nói một cách dễ nghe, đây chỉ là thái độ bàng quan.
Nói một cách khó nghe, đây là thái độ mặc kệ.
Phong Hoa thong thả ung dung thu hồi ánh mắt, nhìn thầy thể dục đang tức giận, bỗng nhiên nở nụ cười, thanh âm lười biếng nói:
“Không phải chỉ là 10 vòng thôi sao? Em chạy là được.”
Vừa dứt lời, hệ thống trung thành và tận tâm mang ngữ khí nôn nóng nhắc nhở cô:
“Bệ hạ, thân thể này của ngài có bệnh tim bẩm sinh, không thích hợp vận động mạnh, ngài mà chạy mười vòng nói không chừng sẽ…….”
“Trẫm biết.”
Phong Hoa lười biếng đánh gãy nó.
Có lẽ ở thời điểm mới tiến vào thế giới này, cô có khả năng không biết bệnh tim là cái gì, nhưng hiện tại thì không phải vậy, cô khẳng định mình đủ hiểu biết tình trạng thân thể này.
Hệ thống bỗng nhiên theo bản năng im tiếng, một lát về sau lại nhịn không được hỏi: “Nếu ngài biết, vì sao bệ hạ ngài còn đồng ý chạy 10 vòng?”
Ngữ khí dễ thương, lộ ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nu-de-gia-dao-cuong-the-lieu/2021691/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.