Người anh yêu nhất chính là em.
Không một ai có thể mang em đi, kể cả cái chết.
Cho nên, xin đừng rời xa anh, nếu không....
Trái tim của anh sẽ ngừng đập.
- - Hứa Khả.
Năm mười tuổi, Hứa Khả sống ở cô nhi viện.
Thời điểm đó cô nhi viện Lam Ti không hề có sự xa hoa, rộng rãi như ngày hôm nay.
Trong trí nhớ, chỗ đó rất lộn xộn, bẩn đục, ẩm ướt, âm u.
Bọn nhỏ quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, chỉ dựa vào một mình viện trưởng chống đỡ.
Thẳng đến ngày nào đó, một cỗ xe màu đen quý báu sang trọng tới nơi này.
Hứa Khả vĩnh viễn nhớ rõ cái ngày đó.
Trong sân của cô nhi viện Lam Ti, duy nhất chỉ có một cây hoa anh đào nở rộ.
Phấn đẹp như mây, hoa rơi rực rỡ.
Ngày xuân ánh mặt trời, tươi đẹp sáng rực.
Cảnh trí hết thảy đều đẹp giống như là từ manga đi ra, tràn đầy hương vị mộng ảo.
Trên xe, một đôi vợ chồng cùng một cô bé mặc váy công chúa màu hồng bồng bềnh đi xuống.
Đôi vợ chồng đó đẹp đẽ quý giá căng ngạo, thần thái cử chỉ lộ ra một cỗ cao cao tại thượng.
Bình thường viện trưởng hiền lành lại nghiêm túc, nhưng đối với vợ chồng trước mặt, lại khom người xuống, trong nụ cười mang theo một tia mà Hứa Khả mười tuổi lúc ấy còn chưa hoàn toàn hiểu được.
Thật lâu về sau, Hứa Khả mới biết được, cái đó gọi là -- hèn mọn nịnh nọt.
Đôi vợ chồng đó muốn thu dưỡng một đứa bé, sau đó quyên tặng cho cô nhi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nu-de-gia-dao-cuong-the-lieu/2021757/quyen-1-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.