Cuối cùng.
Tiểu Quý Tử cắn răng, nói:
“Được. Tốt.”
"Hoa phi nương nương quả nhiên có cốt khí! Đến nước này còn không chịu nhả ra câu cầu xin tha thứ, nhận sai với chúng ta, trái lại còn dám uy hiếp chúng ta.
Đã như vậy, hy vọng xương cốt của ngươi cũng có thể kiên cường giống tính cách của ngươi vậy!
Các ngươi tiếp tục, chỉ cần đừng đem người đánh chết thì đánh cho tàn phế cũng được —— "
Đánh không chết, Hoa thái sư dù sao sẽ không vì một kẻ biếm lãnh cung mà giận chó đánh mèo lên tâm phúc thứ hai bên người hoàng thượng như hắn chứ?
Tiểu Quý Tử hừ lạnh thầm nghĩ.
Ít nhất không cần chết trong tay đám hoạn nô này...
Ý thức được đến đây, tâm trí bắt đầu trở nên mơ hồ.
Phượng Triêu Ca từng chút từng chút nhắm mắt lại, vừa mới nói ra những lời kia, đã hao hết khí lực cuối cùng của hắn...
Thần chí trong thoáng chốc, Phượng Triêu Ca nghe thấy một đạo âm thanh lanh lảnh, tựa như âm thanh của tự nhiên tại vang lên bên tai:
“Hoàng Thượng giá lâm ——”
Hoàng Thượng, tới...
Lông mi Phượng Triêu Ca run rẩy vài cái, cố gắng mở to mắt...
Đáy mắt mơ mơ hồ hồ ánh vào một đạo bóng người màu vàng.
Ngươi, rút cuộc đã tới...
“... Thực xin lỗi, trẫm đã tới chậm.”
Phượng Triêu Ca chỉ mơ hồ nghe được một tiếng thương yêu nhẹ nhàng bên tai.
Không kịp nói chuyện, hắn ngả đầu, khung cảnh trước mắt lâm vào hắc ám.
Trước khi ngất đi, ý niệm cuối cùng trong đầu hiện lên:
Được cứu rồi.
[ Keng!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nu-de-gia-dao-cuong-the-lieu/2021783/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.