A Ngư không chút động lòng, trên gương mặt không mảy may thương xót.
Diệp Hinh Ngọc toàn thân lạnh toát, con tiện nhân này, lòng dạ độc ác, cô ta lập tức chuyển hướng, vươn hai tay qua song sắt về phía cha Diệp mẹ Diệp: "Cha, mẹ, mọi người cứu con, mọi người giúp con cầu xin em gái, con không muốn chết, con thật sự không muốn chết, con còn trẻ như vậy, cha, mẹ, mọi người cứu con với! Cứu con với!"
Diệp Hinh Ngọc thở hổn hển khóc, cô ta không ngừng cầu xin sám hối, mỗi một tiếng “cha mẹ” như là chém một nhát dao vào cha Diệp Mẹ Diệp.
Bên trong mẹ Diệp bị thiêu cháy, nhìn Diệp Hinh Ngọc khóc xối xả như mưa bên trong song sắt, không kiềm được quay mặt nhìn A Ngư, khóe miệng giật giật, muốn nói gì đó lại khó mà mở miệng được.
A Ngư kiên định nhìn bà ấy.
Môi mẹ Diệp kịch liệt run rẩy, trong lòng đấu tranh kịch liệt, cả người gần như bị xé làm đôi, cuối cùng mẹ Diệp che miệng khóc nức nở thành tiếng, bà không thể mở miệng được, bà thực sự không thể mở được cái miệng này.
Bà không muốn con gái lớn chết, nếu có thể, bà sẵn sàng chết thay con gái lớn. Nhưng bà thật sự không có mặt mũi cầu xin con gái nhỏ cho con gái lớn. Sau khi ở tòa án đi một hồi, bà ấy mới hiểu rõ cuộc sống của những cô gái bị bán đến thành phố Hồng Kông như thế nào. Những cô gái thuần khiết bị bán đến những nơi bẩn thỉu để buôn bán da thịt, kêu trời trời không linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-muon-chet/1765156/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.