Đôi mắt cha Diệp đỏ hoe: “Có thể tuyên án như thế nào thì tuyên án đi, thẩm phán có thể cố tình tuyên án con bé quá nặng sao.” Nếu con gái lớn làm hại người khác, với tư cách làm cha, có thể ông sẽ không biết xấu hổ làm trái lương tâm mà mặt dày cầu xin họ thông cảm. Nhưng con bé lại đi hại con gái út, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.
Mẹ Diệp khóc lóc thảm thiết.
Ngày hôm sau, nhìn thấy A Ngư, không ai nói đến chuyện này.
A Ngư giả vờ không biết bọn họ đang bận gì.
“Em đang bận rộn chuyện gì vậy? Cả ngày không thể nhìn thấy bóng dáng em đâu cả.” Thiệu Huy sau khi bận rộn hoàn thành vụ án buôn người này, đã chặn đường em trai mình.
Thiệu Dương trợn mắt: “Nói như cả ngày em có thể nhìn thấy bóng dáng anh vậy.”
Thiệu Huy, người biến văn phòng thành nhà của mình mỉm cười: “Muốn đi tìm cô bé kia sao?”
“Nhà người ta gặp phải chuyện lớn như vậy, làm bạn, em quan tâm không phải là chuyện bình thường sao.”
“Thì ra đám người Khải Toàn không tính là bạn bè, trách không được chạy thành phố Hồng Kông để chơi.” Thiệu Huy cười như không cười.
Thiệu Dương nghẹn ngào.
“Thằng nhóc thối.” Thiệu Huy xoa mạnh đầu Thiệu Dương: “Muốn qua loa với anh, cũng không nhìn xem anh em làm gì.”
Thiệu Dương ngượng ngùng, xoay người bỏ chạy.
Thiệu Huy ngừng cười, điều kiện cá nhân của cô bé kia không tệ, là sinh viên của trường đại học danh tiếng, qua chuyện này có thể nhìn ra tính cách kiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-muon-chet/1765158/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.