Tề Minh Khuê đang suy nghĩ xem làm sao để tiếp cận được vị thần y này thì ông trời đã giúp cô đưa y đến chỗ mình rồi.
Tề Minh Khuê đứng dậy đi đến chỗ Mạc Hạo Kỳ đang đứng.
Giọng nói ngọt ngào, thanh triệt của tiểu cô nương hồng y thốt lên.
- Công tử có thể hay không cho ta xin lại tờ giấy?
Mạc Hạo Kỳ rời ánh mắt khỏi nội dung ghi trêи tờ giấy nhìn về phía tiểu cô nương trước mặt.
Hồng y cô nương trước mặt này chỉ cao ngang ngực y.
Mạc Hạo Kỳ tự nhận rằng bản thân đã đi chu du rất nhiều nơi, chưa có 1 loại mỹ nhân nào mà y chưa từng nhìn qua nhưng tiểu cô nương trước mặt này thật sự là người đẹp nhất mà y từng gặp.
Tề Minh Khuê đưa bàn tay ngọc ngà của mình ra trước mặt Mạc Hạo Kỳ, quơ tay mình trước mặt hắn.
- Công tử?
Lúc nhìn nàng Mạc Hạo Kỳ tự biết mình không tránh khỏi sự thất thố.
Khi nhìn vào gương mặt này y cảm thấy mình bị trầm luân, mê hoặc bởi đôi mắt linh động, trong sạch của cô.
Y ngại ngùng lấy lại tinh thần, giọng nói dịu dàng từ miệng nam tử lục y phát ra.
- Thật ngại quá tại hạ thất lễ, mong cô nương không để trong lòng.
Mạc Hạo Kỳ đưa tờ giấy kia cho Tề Minh Khuê.
- Tại hạ có 1 việc muốn hỏi, không biết cô nương có thấy phiền?
- Công tử cứ việc hỏi.
- Những món dược thiện và nguyên liệu ở trêи đây là do cô nương viết sao?
- Đúng vậy.
- Không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nu-phu-ta-muon-pha-cp-chinh/217098/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.