"Ngươi nói lung tung cái gì vậy!?" Di Giai đỏ bừng mặt, giơ tay lên muốn đánh hắn, lại bị hắn bắt được cổ tay, sắc mặt nghiêm túc:"Vậy là vẫn chưa có gì à?"
"Không có!" cô tức giận nói. Tang Gia lại hỏi:"Vậy "ta" vì sao phải liều mạng vì ngươi như vậy? Ngươi có kể sót cái gì cho ta không?"
"Ta không biết! Ta cũng không muốn ngươi cố chấp giải phong ấn như vậy, là ngươi tự mình quyết định!"
"Ha! Vậy xem ra ta là đồ ngốc rồi." Tang Gia cười khẩy:"Thế bạn cũ à, ta thắc mắc là để cứu ta, ngươi có thể làm những gì đây?"
"Ta có thể làm gì?"
"Linh hồn hắn yếu như vậy, cách duy nhất là ngươi phải tìm lại hồn lực của chính hắn rồi trả cho hắn."
"Hả?"
"Không phải ngươi nói hắn đã luân hồi rất nhiều kiếp sao? Tới những kiếp ấy của hắn mượn chút hồn lực ấy về đi, hồn lực có thể dần tái tạo lại theo thời gian, không ảnh hưởng gì nhiều đâu... Nhưng chỉ sợ là hắn không cầm cự được lâu nữa..."
"Còn ngươi ở đây mà!" Di Giai vội nói:"Cho ta chút hồn lực cứu chính bản thân ngươi đi!"
Vẻ mặt Tang Gia có chút cổ quái:"Ngươi biết cách lấy hồn lực không?"
Di Giai lắc đầu.
"Hồ ly hút hồn người ta bằng cách nào?"
"... Hút ra từ miệng?" Di Giai không chắc lắm.
Tang Gia gật đầu:"Ra là biết, xem ra ngươi đã thèm muốn gia từ lâu lắm rồi, lại đây, gia thành toàn cho ngươi."
"..."
"A!! Di Giai!?... Ngươi có biết ngươi đang đánh ai không?! A!!! Những kiếp trước ngươi cũng đánh ta thế này phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nu-vuong-tro-lai/2543331/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.