“Tâm Nghiên, sao hôm nay lại muốn rủ mình đi dạo phố thế?”.Long Mạc Kỳ vẫy tay với Vu Tâm Nghiên đang ngồi bên cạnh cửa sổ và thất thần khuấy tách cà phê trước mặt, đồng thời dẫm trên đôi giày cao gót hơn mười xăng-ti-mét đi đến chỗ Vu Tâm Nghiên.“Từ sau khi cậu kết hôn, hẹn cậu càng thêm khó khăn, hiếm khi thấy cậu chủ động hẹn mình được một lần đó!”.Bây giờ đang vào giữa mùa hè, chỉ tính khoảng cách từ lúc xuống bước xuống xe ở bãi đỗ xe và đi bộ đến trung tâm thương mại cũng làm Long Mạc Kỳ sốc nhiệt.
Nhìn thấy Vu Tâm Nghiên đã gọi cà phê đá mà cô ấy yêu thích trước, Long Mạc Kỳ vui mừng, nhanh chóng uống một hớp.“Sao rồi, nam thần nhà cậu dạo này bận đóng phim không về nhà được sao?”.Long Mạc Kỳ là người duy nhất ngoài mẹ của Vu Tâm Nghiên biết chuyện cô và Yến Chử kết hôn.
Cô ấy cũng không xem trọng đoạn tình cảm này, nhưng không tiện nói gì thêm trong chuyện tình cảm, mặc dù đó chính là bạn thân tốt nhất của cô ấy.Long Mạc Kỳ nhìn cô gái thanh lịch và trầm tĩnh đối diện, thời gian vô cùng ưu ái Vu Tâm Nghiên.
Làn da trắng nõn nà, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, hành động cử chỉ giống như mỹ nữ từ trong tranh cổ bước ra, điểm này không thể không liên quan đến người mẹ tên “Cổ Tranh” kia của Vu Tâm Nghiên.
Từ nhỏ bà ấy đã vô cùng nghiêm khắc trong việc giáo dục hành vi cử chỉ và cầm kỳ thư họa cho Vu Tâm Nghiên, như thể đang bồi dưỡng tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-phan-dien-can-ba-hoan-luong/1929125/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.