"Đi thêm chút nữa là đến rồi." Thẩm Kha cười, "Ta tình cờ phát hiện ở hành cung nghỉ mát này còn có một nơi cảnh đẹp như vậy, mấy ngày trước Hoàng hậu sinh bệnh phải nhốt mình trong phòng, đúng lúc dẫn y ra ngoài giải sầu một chút."
Yến Ngọc Hiên thở dài: "Ngươi thật có lòng."
Sau vụ ám sát ở bãi săn, thái độ của hắn với Thẩm Kha đã phai nhạt đi nhiều, mặc dù thâm tâm biết rõ Thẩm Kha xưa nay vốn nhát gan, trong lúc nguy hiểm có sợ hãi trốn tránh cũng là thường tình, nhưng khi so sánh với Lâm Cẩn Chi thì trong lòng Yến Ngọc Hiên vẫn thấy vướng mắc.
Thẩm Kha đã nhiều lần tạ tội với hắn và đi chùa miếu cầu phúc cho Cẩn Chi, giờ lại chủ động nói muốn mời Cẩn Chi đi ngắm cảnh, rõ ràng là đang cố gắng cứu vãn quan hệ của bọn họ. Yến Ngọc Hiên rất hài lòng khi thấy Thẩm Kha hiểu chuyện như vậy, nghĩ lại thời gian qua mình đã quá hà khắc với y, thế là dịu xuống thái độ, đang định trấn an y mấy câu thì đã thấy trên mái hiên phía trước đột nhiên xuất hiện một tên áo đen bay vụt đi, sau lưng có mấy cấm vệ đại nội đuổi theo.
Cấm vệ chung quanh lập tức rút đao ra bảo vệ Yến Ngọc Hiên, Yến Ngọc Hiên vừa sợ vừa giận, cao giọng quát hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Đó là ai?"
Lưu Bình Lâu chạy đến quỳ rạp xuống đất nói: "Bẩm Hoàng thượng, trong hành cung có thích khách xâm nhập, chúng thần đang dốc toàn lực đuổi bắt!"
"Lại có thích khách à!?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-sau-khi-vut-bo-tra-cong/1539052/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.