Kể từ ngày đó, cho dù Hoa Y có liên tục trêu chọc hắn, cũng chỉ nhận lại nụ cười xa cách, dường như cô cùng những người xung quanh đều giống nhau, ánh mắt đó, khiến cô có chút bực bội.
Hoa Y vừa từ phòng hắn trở về, thậm chí đến cửa phòng cô cũng không cậy ra được, rốt cuộc tại sao hắn lại từ chối cô đến vậy, chắc hẳn lại có chuyện xưa ẩn giấu gì đó.
Khuôn mặt cô đen lại, cứ nghĩ đến mấy chuyện xưa lại phiền, ghét nhất cốt truyện ẩn giấu, chợt có người va vào cô, bước chân loạng choạng, ngẩng đầu, 4 mắt giao nhau.
Người trước mặt ánh mắt lạnh lùng, khẽ nói: "Xin lỗi", sau trực tiếp bước qua cô.
Hoa Y đưa chân, chặn lại đường hắn: "Đứng lại, ta đã nhận lời xin lỗi của cậu đâu".
Thiếu niên nhỏ nhắn ánh mắt sắc lạnh nhìn cô: "Vậy cô muốn tôi phải làm thế nào?".
Hoa Y đưa mắt, không mấy tập trung, nghịch móng tay hỏi hắn: "Cậu tên gì? ở binh đoàn nào? Sao ta chưa bao giờ nhìn thấy cậu?".
Thiếu niên ánh mắt tăng thêm hàn băng, giọng nói không mấy cảm xúc: "Tôi tên Jack, ở binh đoàn 7, là người mới nhập ngũ chưa lâu".
Hoa Y nheo lông mày, giọng thắc mắc hỏi hắn: "Ồ, một người mới cũng có thế được lên phi thuyền làm nhiệm vụ?".
Thiếu niên giọng nói bắt đầu có chút mất kiên nhẫn: "Xin lỗi, hiện tại thiếu tá có việc gọi tôi, không tiện tiếp cô", nói xong nghiêng người, ý định muốn đi qua cô.
Hoa Y cũng nghiêng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-the-nao-la-nhan-vat-phan-dien-quyen-1/507199/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.