Vừa đến trường quay cô đã nghe thấy giọng Lương Vĩ Thành.
"Tiểu Hoa Y đi làm sớm ghê, ăn sáng chưa?"
Thái dương Hoa Y giật giật, đặt xuống cái túi.
"Thầy Lương, còn đến sớm hơn tôi mà"
Lương Vĩ Thành giống như không nghe ra ý vị châm chọc của cô, miệng cười toe toét: "Ai nha đúng là lỡ đến sớm thật"
Hoa Y nhìn nhìn hắn cũng kệ hắn ngồi xuống, hôm nay Đào Ngột có việc xin nghỉ cho nên cô đi làm một mình.
Lương Vĩ Thành bị đạo diễn Viêm gọi qua, thiếu niên bước tới đưa cái túi trong tay ra.
Hoa Y ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn.
"Này là bữa sáng Lương ca bảo em mang qua cho chị"
Hoa Y quay đầu chuẩn xác bắt lấy ánh mắt ngậm ý cười của Lương Vĩ Thành.
Hắn vừa nghe đạo diễn nói lại vừa quay đầu cười đến là sáng lạng với cô.
Hoa Y cụp mắt, nói cảm ơn để sang bên cạnh chứ không động vào.
"Này tôi nói chuyện với cậu đấy!" Đạo diễn Viêm ánh mắt nghiêm khắc chuẩn bị gõ đầu hắn.
Lương Vĩ Thành giơ tay lên chắn ngang vẻ mặt oan ức: "Thầy Viêm tôi vẫn đang nghe mà"
"Cậu đấy 28 tuổi rồi còn cứ đùa đùa nghịch nghịch như đứa trẻ trâu" ánh mắt ông hận không thể nghiêm chỉnh uốn nắn hắn.
Lương Vĩ Thành cười cười: "Thầy Viêm hợp tác bao năm, tôi chính là cái dạng này mà"
Đạo diễn Viêm chợt nghiêm mặt, ánh mắt liếc về phía cô gái đang nằm trên ghế đọc kịch bản.
"Lục Cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-the-nao-la-nhan-vat-phan-dien-quyen-2/1336254/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.