Thời Sênh vừa mở trừng mắt đã nhìn thấy ngọn lửa vô cùng vô tận, mà cô đang đứng trong lửa, da bỏng rát, miệng khô khốc, tóc sớm đã hóa thành tro bụi.
Quần áo trên người không biết làm bằng gì mà không hề tổn hại, nhưng vẫn không chống đỡ được nhiệt độ nóng rực đó.
“Mẹ kiếp, chọn thật đúng thời gian đó!” Đây là muốn thiêu chết bản cô nương đây mà!
Thời Sênh nhìn xung quanh, muốn tìm chỗ thoát ra.
Nhưng ở đây chỉ có lửa, vô cùng vô tận, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không nhìn được bất cứ thứ gì.
Sóng khí nóng rực hết tầng nọ tới tầng kia cuộn tới, cô tỉnh lại lúc nàychỉ cảm thấy không thể chống đỡ được, thậm chí còn nghe thấy lớp da lộ trần ra bên ngoài của mình bị nướng kêu tanh tách.
Lật bàn! Đây là nơi quái quỷ gì vậy?
Chờ ra ngoài rồi, bà đâysẽ nói chuyện nhân sinh với mi.
“Sư thúc, sư thúc, người tỉnh lại đi. ”
“Sư thúc, tỉnh lại đi…”
Âm thanh cao vút vang lên khắp cả không gian.
Có người?
“Sư thúc, đây là ảo cảnh, người mau tỉnh lại đi!”
Thời Sênh ngây ra, cặp mày lá liễu hơi nhăn lại, ảo cảnh?
Cô đã vào tiểu thuyết huyền ảo rồi?
Mẹ nó chứ, cứ coi như là tiểu thuyết huyền ảo, sao vừa vào đã là ảo cảnh?Đây là kiểu logic gì vậy?
Cắn răng, Thời Sênh nhắm mắt, để mình trầm tư, tiếng lửa thiêu đốt xung quanh dần xa, nhiệt độ cũng dần hạ xuống, đau đớn toàn thân biến mất, cô cảm giác được một luồng hơi mát lạnh.
“Phù…” Thời Sênh mở to mắt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-thuc-hien-nguyen-vong-cua-nu-phu/680656/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.