Thời Sênh đưa Lâm Nhất Nhất đến trước mặt Phượng Từ, Lâm Nhất Nhất vẫn còn đang tiêu hóa lời răn dạy của Thời Sênh, không để ý trước mặt bỗng nhiên có thêm một người, cho đến khi nàng ta bị một luồng sức mạnh to lớn đẩy ra, mông chạm đất rồi mới sững sờ nhìn về phía trước.
Phượng Từ nắm lấy tay Thời Sênh, thần sắc khó chịu nhìn Lâm Nhất Nhất.
Ánh mắt đó nhìn Lâm Nhất Nhất đến mức làm cho nàng ta tê dại cả da đầu, luồng khí lạnh xuyên thẳng vào trán, toàn thân mềm nhũn, nỗi sợ như thủy triều dội thẳng vào lòng nhấn chìm nàng.
“Huynh làm gì vậy?” Thời Sênh trừng mắt, “Đây là sư điệt của ta, là sư điệt đó, huynh có hiểu không?”
“Cô ta không được phép chạm vào nàng!”
Âm sắc Phượng Từ khẽ lạnh, Lâm Nhất Nhất nghe vậy càng thấy run sợ hơn.
Sư phụ, cứu mạng, ở đây có tên biếи ŧɦái.
Thời Sênh chau mày, nếu cô còn nói lý với hắn, chắc chắn là không có kết quả gì, không chừng còn khiến Lâm Nhất Nhất phải gặp họa, chi bằng để Lâm Nhất Nhất chịu ấm ức một chút vậy.
Ấm ức một chút, ít ra còn giữ được mạng sống!
Nếu đổi lại là trước kia, e rằng Lâm Nhất Nhất đã sớm hóa thành tro bụi rồi.
…
Trở về Thiên Tận Phong, cả người Lâm Nhất Nhất bổ nhào vào trong lòng Bạch Lang, run lẩy bẩy, bộ dạng như bị dọa đến kinh hồn bạt vía, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng dụi dụi trong lòng Bạch Lang.
Thời Sênh bất lực vỗ vỗ lên trán, con bé háo sắc này.
Phượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-thuc-hien-nguyen-vong-cua-nu-phu/680664/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.