Sáng sớm hôm sau, khu trưởng chuẩn bị một đội ngũ, mang Thích Minh Tuyết ra khỏi thành.
Trong đội ngũ có một nửa số người đã uống qua linh tuyền, một nửa thì không.
Lúc gặp xác sống, nhưng người uống qua linh tuyền càng hấp dẫn xác sống hơn những người chưa từng uống.
Khu trường quét mắt nhìn Thích Minh Tuyết, đáy lòng Thích Minh Tuyết trở nên luống cuống, nhưng du͙ƈ vọиɠ muốn trốn thoát chống đỡ cô ta, cô ta không thể lùi bước.
“Thích Minh Tuyết, cô có nên giải thích một chút không?”
Thích Minh Tuyết đánh bạo nói: “Tôi không biết tại sao lại ra thế này.”
“Chát!”
Khu trưởng tát lên mặt Thích Minh Tuyết, gầm lên: “Đồ của cô mà cô còn nói không biết tại sao lại thế này? Có phải cô cố ý không?”
Nói xong lời cuối cùng, khu trưởng túm lấy tóc cô ta, ấn cô ta lên kính xe, mặt dán chặt vào mặt kính, đè ép tới méo mó.
Thích Minh Tuyết bị đau, khó khăn nói: “Tôi thật sự không biết.”
Khu trưởng kéo Thích Minh Tuyết xuống xe, ném cô ta về phía xác sống.
Dị năng của Thích Minh Tuyết không tệ, khu trưởng cũng nghĩ cô ta sẽ không chết được, nhưng không ngờ Thích Minh Tuyết lại không phản kháng. Chỉ thấy mấy xác sống kia vây lấy cô ta, rất nhanh không thấy người đau nữa.
Khu trưởng vội vàng sai người gϊếŧ chết xác sống nhưng nơi đó không còn tung tích của Thích Minh Tuyết nữa.
Thích Minh Tuyết đợi cơ hội này lâu như thế, không gian của cô ta cũng có thể đi vào được mà.
Trước đó ở trong khu an toàn cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-thuc-hien-nguyen-vong-cua-nu-phu/680690/chuong-114-115-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.