Tử Hoàn quay về núi Không Ngô, NguyệtDao lập tức quấn lấy hắn.
Tử Hoàn luôn nghĩ xem câu nói đó của Thời Sênh là có ý gì, bị Nguyệt Dao quân lây có chút bực bội, giơ tay đấy cô ta ra.
“Hulhu hu, sư phụ, đau quá.” Nguyệt Dao ngã trên mặt đất, lập tức oa oa khóc lên.
Tử Hoàn cau mày một cái, thế nhưng trong cơ thế lại dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, đáy lòng càng lúc càng bực bội.
Hắn giơ tay kéo Nguyệt Dao lên giường, thô bạo lột hếty phục Vướng víu trên người cô ta xuống.
Đến khúc dạo đầu cũng không có, trực tiếp đi vào, chọ đến khi tiếp xúc với cô ta, hắn mới cảm thấy sự bực bội trong lòng mình lui đi.
Tử Hoàn làm xong, mặc y phục vào đứng bên cạnh cửa sổ, gió lạnh thổi nhẹ vào trong cửa số, đem theo mùi ẩm ướt bên ngoài vào.
Ánh mắt của hắn nặng nề nhìn về rặng núi mờ mờ trong màn mưa bụi phía xa.
Hắn biết chỗ nào không đúng rồi.
Mỗi lần nhìn thấy Nguyệt Dao, đáy lòng liền rất bực bội, nhất định phải ở cùng một chỗ với cô ta mới có thể rũ bỏ sự bực bội đó.
“Sư phụ.” Phía sau truyền đến âm thanh nhỏ xíu.
Thanh âm đó lọt vào tai của Tử Hoàn, đáy lòng như bị mèo cào, loại khó chịu đó lại lần nữa dâng lên.
Hắn muốn nén loại khó chịu đó xuống, thế nhưng càng áp chê, đáy lòng càng khó chịu.
“Sư phụ…”
Hắn đột nhiên quay người lại, bước mấy bước đền bên giường, lật người đè lên người Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-thuc-hien-nguyen-vong-cua-nu-phu/680794/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.