Mũi tên xuyên qua không trung, bắn về phía bầy chim nhạn làm chúng hoảng loạn, mũi tên ghim trúng lông một chú chim, làm chú ta mất cân bằng mà kêu oai oái trên mặt đất.
Cẩm Vinh nhìn chim nhạn cố chấp giãy giụa trong tay tôi tớ, nói, "Mang về nuôi đi."
Huấn luyện tốt thì làm chim truyền tin, học không xong thì hầm với thảo mộc uống.
"Vâng, công tử." Tôi tớ kính cẩn nghe theo,
Người đương thời tôn trọng quân tử lục nghệ, cho dù là văn nhân yếu ớt, cũng biết kéo cung cưỡi ngựa. Nói như vậy, nhưng Cẩm Vinh chỉ tuyên bố thân phận với bên ngoài là nam tử, còn với thân tín bên người, bao gồm những môn nhân trong Mặc Môn do Cẩm Vinh truyền dạy kiếm thuật đều biết thân phận của cô, mà Cẩm Vinh cũng không có ý định che giấu.
Thân tín bên người đều là những kẻ trung thành và đáng tin nhất, vô cùng tôn kính người thầy, chủ nhân Mặc Môn. Các cận vệ cũng không cưỡng cầu bắt cô học này học kia, nhưng sau khi dàn xếp, Cẩm Vinh quyết định rèn luyện thêm cưỡi ngựa bắn cung, ngoài kiếm thuật ra.
Thân thể này vô pháp tu luyện, nhưng cũng quá yếu ớt, cẩm y ngọc thực, cơm cháo tới tay, vì vậy không thể quá tùy tâm sở dục, bèn học tập vài môn học coi như cường thân kiện thể.
Lại nói, một nữ tử không cần người khác bảo hộ, có thể lựa chọn con đường làm mưu sĩ, nhưng muốn thủ hạ tin phục, đứng ở sau màn với danh phận người sáng lập Mặc môn có lẽ là chưa đủ.
Mặc Môn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-vinh-hoa-phu-quy/420615/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.