Nhờ có Lena dạy dỗ, Linh Phách rốt cuộc xây dựng được quan niệm, thường thức cùng giới hạn đạo đức ở mức cơ bản, nhìn qua không khác gì một thiếu niên bình thường.
Giữa Tinh Hải, hằng hà sa số vì sao trôi nổi, lẳng lặng chảy xuôi, vô tận mà cuồn cuộn.
Linh Phách nâng má, mắt mèo chớp chớp mà nhìn ngoài sao trời lộng lẫy mỹ lệ ngoài cửa sổ, thường thường quay đầu lại xem Cẩm Vinh bận rộn đùa nghịch lắp ráp máy móc. Lúc vừa lên phi thuyền, cậu ta sờ s0ạng tò mò khắp nơi mất mấy ngày, sờ chán rồi, Linh Phách chính là cái dạng này.
Có điều Linh Phách một chút cũng không cảm thấy không thú vị, còn rất biết tự tiêu khiển mà mở âm nhạc, đi uống sữa, đi làm bánh, đặc biệt là bánh táo, tuy rằng thường xuyên chân tay vụng về, làm đổ đồ vật, cho quá nhiều đường, cậu tacũng cười hì hì, không hề khổ sở không vui, đương nhiên cũng tuyệt không lãng phí đồ ăn, Cẩm Vinh đường nhiên không chịu ăn bánh táo tiểu đường, toàn vào trong bụng cậu ta.
Trải qua cải tạo gien, có vẻ như Linh Phách còn đạt được khả năng miễn độc tố nhất định.
Cẩm Vinh cũng không cấm cản bất luận điều gì, tùy ý cậu ta, sau khi lên phi thuyền, cô vẫn luôn chuyên tâm với những thứ mà ông thầy hờ để lại cho mình, rất đam mê học tập về máy móc.
Những bảo bối trong hộp đồ dùng Cẩm Vinh đã xem gần hết, đặc biệt là máy móc có sử dụng trí tuệ nhân tạp, Cẩm Vinh cũng có chút ngứa tay, muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-vinh-hoa-phu-quy/420658/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.