Nhật nguyệt luân chuyển, thời gian thắm thót thoi đưa, chớp mắt đã đến mùa thu.
Trời cao mây trắng, không nóng không lạnh, là thời tiết dễ chịu nhất ở kinh thành, làm tâm tình mọi người đều sảng khoái rất nhiều.
Tiêu Lẫm thật sự trở về cùng Tiêu Mạt và Hà Văn Tuấn nói chuyện, xác nhận tâm ý hai người.
Tiêu Mạt tuy nói không có bao nhiêu ái mộ với Hà Văn Tuấn, đối với vị biểu ca này chỉ có chút hảo cảm. Mà Hà Văn Tuấn so với tưởng tượng của Bách Thần càng yêu quý Tiêu Mạt hơn, hắn đáp ứng Tiêu Lẫm đời này chỉ có mình Tiêu Mạt, sủng nàng ái nàng, tuyệt không nạp thiếp.
Vương phủ cùng bá phủ chính thức đính hôn, chỉ đợi năm sau xuân về hoa nở sẽ chính thức thành hôn.
Việc hôn nhân này ngoại trừ hai nhà trai gái thấy vui mừng, vui mừng nhất chính là Thái Hậu. Tiêu Mạt cùng Hà Văn Tuấn đều là tôn bối nàng cực kỳ yêu thương, đặc biệt Tiêu Mạt được nàng đem lên đầu quả tim mà yêu thương, sau khi biết được hai đứa nhỏ đính hôn, Thái Hậu vui vẻ đến cả người trẻ vài tuổi, lập tức đem một đôi vòng tay phỉ thúy mình trân quý thưởng cho Tiêu Mạt.
Thái Hậu vui vẻ, hiếu tử Đức Huệ Đế tự nhiên cũng cao hứng, hơn nữa thân thể cũng lanh lẹ rất nhiều, nhân dịp thời tiết tốt, hoàng thượng quyết định mở tiệc đi săn ở bài săn hoàng gia, cho những người trẻ tuổi kia luận bàn thuật cưỡi ngựa, nhân tiện đi ra ngoài hít thở không khí.
Sau khi bàn tính, quyết định tổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-ai-noi-ta-la-yeu-nghiet-de-tien/2256004/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.