Nhan Y Lam mắt ngậm ý cười, đôi phượng mâu nhìn chằm chằm nàng, môi nhẹ cong lên giống như một đóa anh túc nở giữa mùa xuân, vừa mỹ lệ lại vừa nguy hiểm.
Khương Ngưng Túy bất động, nàng chỉ trầm mặc đứng đó, nét mặt mang theo lãnh ý nhìn Nhan Y Lam, thanh âm bình bình nói:
"Dám hỏi Trưởng công chúa, tiểu thế tử đang ở đâu?"
"Bản cung bảo ngươi lại đây."
Có tiếp tục giả vờ không nghe thấy đã là chuyện không thể, Khương Ngưng Túy trầm mặc chốc lát, mặc dù trong lòng vạn vạn không muốn nhưng cũng chỉ có thể theo lệnh của Nhan Y Lam.
Nàng đi đến trước người Nhan Y Lam, mặc cho ánh mắt đó từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm mình không chút nào che giấu, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của nàng.
"Ngươi thông minh như vậy, không ngại đoán thử xem bản cung có thể đem tiểu thế tử giao cho ngươi không?"
Ánh mắt Khương Ngưng Túy trực tiếp vượt qua Nhan Y Lam, rơi vào trên bình phong bằng gỗ tử đàn được chạm hoa phía sau. Khi nghe Nhan Y Lam nói vậy nàng lại không tự chủ nhìn về phía Nhan Y Lam, sau cùng nhàn nhạt đáp.
"Ngươi sẽ không."
Tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời này. Nhan Y Lam cười càng quyến rũ còn không quên tấm tắc bình luận.
"Cũng không tính là quá ngu xuẩn."
"Ngươi muốn cái gì?" Trước khi đến đây Khương Ngưng Túy đã có có dự liệu trước, Nhan Y Lam cũng không phải loại người hiền lành gì mà trái lại, tâm tư thủ đoạn của nàng so với bất kỳ ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-chi-chi-nhiem/633818/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.