Khương Ngưng Túy vốn cho rằng, lần từ biệt ở Nguy Dĩ Sơn, đời này đã là vô duyên gặp lại được Trì Úy cùng Liễu Hoán Tuyết.
Bây giờ gặp được, tự nhiên lại sinh ra một loại ảo giác không thật.
Liễu Hoán Tuyết một thân hoàng y sáng ngời, gương mặt xinh đẹp trắng nõn được tôn lên cực mỹ, nàng đứng trong biển hoa, xoay đầu hướng về phía Khương Ngưng Túy triển mi cười khẽ, tươi đẹp lại yêu kiều.
Khương Ngưng Túy đứng cách Liễu Hoán Tuyết bất quá chỉ hai ba thước, dưới ánh sáng rực rỡ nàng hơi híp mắt, bất động thanh sắc nhìn Liễu Hoán Tuyết, mắt ngọc mài ngài, không chút tì vết, nữ tử tuyệt sắc như vậy, cũng khó trách Trì Úy cùng Thái tử sẽ động tâm.
Thấy Liễu Hoán Tuyết trong một phiến hoa Quỳnh vẫy tay với nàng, Khương Ngưng Túy chậm rãi dời bước đi đến, nàng nhớ trước đây khi Trì Úy mang theo Liễu Hoán Tuyết trốn khỏi Thái Úy phủ, cuối cùng bọn họ liền nấp dưới một mảnh rừng hoa Quỳnh, không ngờ cuối cùng của cuối cùng, bọn họ lại như cũ lựa chọn trở về nơi đây.
Trở về nơi ban đầu của bọn họ. Câu 'không quên sơ tâm' mà cổ nhân nói, nghĩ đến cũng không gì hơn thế này.
Liễu Hoán Tuyết dùng đầu ngón tay chạm vào nhụy hoa khiết bạch, nhìn Khương Ngưng Túy đi đến, nàng cười nói:
"Không ngờ rằng còn có thể gặp lại tỷ tỷ, sáng nay lúc nhận được mật hàm của Trưởng công chúa, ta còn có chút không dám tin." Nàng nói đến đây, vươn tay hái xuống một cụm hoa Quỳnh, đưa cho Khương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-chi-chi-nhiem/634113/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.