Hắn vốn tưởng rằng sau khi nói như vậy, những người khác sẽ yên tâm một chút.
Nhưng ngoại trừ Tiểu Viễn trên mặt mang theo chút tươi cười, những người khác đều vẫn là mặt ủ mày ê.
"Tiểu đệ, ngươi có chuyện gì không cần đặt ở trong lòng, đại phu nói buồn ở trong lòng không tốt." Hán tử lớn lên thực thành thật nói, phụ thân bọn họ chết sớm, cả gia đình gánh nặng liền dừng ở trên người y, thế cho nên gương mặt y so với bạn cùng lứa tuổi nhìn qua muốn già hơn một chút.
Sở Từ sửng sốt, đột nhiên nhớ tới nguyên chủ sau khi bị thương đã nói rất nhiều câu bản thân không có việc gì, lời này dĩ nhiên đã không thể lại an ủi được bọn họ.
"Là sự thật, ta có chút đói bụng, trong nhà có gì ăn không?" Nguyên chủ từ sau về nhà, ngoại trừ mỗi ngày uống thuốc đến nước cũng không uống, càng miễn bàn ăn cơm, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm người nhà lo lắng.
Lúc này nghe thấy hắn kêu đói bụng, tất cả mọi người đều yên lòng, biết đói bụng liền tốt, nghĩ thông liền tốt.
Rốt cuộc những chuyện đó đều là số mệnh, con người luôn là không thể tranh đua được với số mệnh.
"Có có có, ta lập tức đi kêu tẩu tử ngươi hầm canh gà cho ngươi uống."
"Đại ca không cần, ta bây giờ không uống được canh gà, ăn chút cháo là được." Sở Từ vội vàng gọi lại y.
"Được, ta lập tức đi." Sở đại ca cao hứng đi ra cửa.
Nương Sở Từ nhìn theo bóng dáng đại ca
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-co-dai-lam-phu-tu/1778697/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.