Ánh sáng dịu đi...
Tông chủ Đề Hồ tông vẫn đứng đó, không hư hao gì.
Nếu không phải nhìn kỹ có thể thấy rõ dáng vẻ chật vật và sự kinh hãi, ái ngại sâu trong mắt lão, có khi còn tưởng vừa rồi lão ta chỉ đánh võ mồm với Lý Thanh Vân, còn đâu không có chuyện gì khác xảy ra.
Phía bên kia bầu trời, Lý Thanh Vân cũng không khỏi giật mình. Là mục tiêu ban đầu của một chiêu kia, cậu chàng hiểu rõ hơn ai hết uy lực của nó. Nếu không nhờ có Càn Khôn Đại Na Di, hiện tại Xích Hiệp của chúng ta đã chết không thể nghi ngờ. Vậy mà đối phương trong điều kiện chủ quan, bị bất ngờ, lại vẫn có thể kịp thời sử dụng chiêu số phòng ngự cao thâm đến vậy, quan trọng hơn lại không có vẻ gì phải trả giá lớn, quả là khiến Toái Đản Cuồng Ma có chút ngạc nhiên.
Lúc này, chỉ thấy tông chủ Đề Hồ tông rút trong tay áo ra một lá cờ lệnh, phất một cái, miệng thì lầm rầm tụng niệm gì đó. Sau đó, lão ta chợt quát lên:
“Bình Nam quân nghe lệnh! Tiến lên giết địch!”
Tức thì, năm mươi người mặc chiến giáp nâng cự kiếm bắt đầu tiến từng bước nặng nề về phía quân đội của Cốt Sơn. Mỗi một bước chân đều khiến chiến trường rung chuyển, nhưng cái lạ là mỗi một cử chỉ, hành động của năm mươi kẻ này đều đều tăm tắp, không có dù chỉ là một chút xíu lệch nhịp. Điều này càng khiến Lý Thanh Vân giật mình hơn.
Phải biết, họ Lý hiện tại đã không còn chỉ là thiếu niên ngày nào được anh em sĩ tốt ở Quan Lâm giấu vào xe bò của Bích Mặc tiên sinh. Thời gian này, y hết vào nam lại ra bắc, lăn lộn trong quân đội không ít, đã thấy đủ loại tinh binh, nhuệ sĩ. Ấy vậy mà Toái Đản Cuồng Ma phải thừa nhận là chưa từng thấy đội quân nào có thể đạt được đến loại tình trạng đồng bộ như thế này. Cho dù là quân đội của thiên ngoại trong mảnh vỡ ký ức về thành phố Hải Đông mà cậu chàng xem được trong Tuế Nguyệt Trường Hà có khi cũng còn kém Bình Nam quân hai ba phần.
Toái Đản Cuồng Ma nheo mắt, cuối cùng thở ra một hơi, từ từ hạ xuống đất. Thời gian hiệu lực của Ngự Không phù đã gần hết. Điều này Lý Thanh Vân biết rõ. Chính bởi vậy, vừa rồi cậu chàng mới chủ động khiêu khích tông chủ Đề Hồ tông. Vốn là, Toái Đản Cuồng Ma định dùng một chiêu vừa rồi chấn nhiếp quân địch. Nặng thì có thể gây ra tổn thất lớn, khiến chúng e dè. Nhẹ thì cũng có thể làm chúng biết khó mà lui, ít nhất dọa cho liên minh Nam Bộ phải rút quân. Đáng tiếc, kế hoạch không thay đổi nhanh bằng biến hóa.
Thành thử, lúc này Lý Thanh Vân có muốn lui về trận doanh quân mình cũng không còn kịp, chỉ có thể lựa chọn hạ xuống đất, nghĩ cách chặn bước tiến của Bình Nam quân.
Chân Toái Đản Cuồng Ma vừa chạm đất thì gần như cậu chàng đã lập tức bị bao vây vào giữa bởi đội quân khổng lồ mặc giáp của liên minh Nam Bộ. Kỵ sĩ của Bắc Lĩnh tam tộc thấy chủ soái bị bao vây lại như vậy lập tức đứng ngồi không yên. Sắc mặt Hoàn Nhan Vân Mộng cũng căng thẳng nghiêm túc hơn hẳn.
Chỉ thấy cô nàng cũng vội vã phất cờ lệnh, chỉ huy quân kỵ vòng ra tấn công vào hậu phương của liên minh Nam Bộ.
Kỵ binh của tam tộc không dám tấn công trực diện Bình Nam quân, thành thử Hoàn Nhan Vân Mộng chỉ có thể cho kỵ binh vòng sau, đánh thọc sườn đối thủ. Trước là để ngăn không cho các bang các phái của liên minh Nam Bộ thi triển thần thông, trận pháp oanh tạc Lý Thanh Vân từ xa, sau cũng là muốn đi một nước cờ hiểm.
Toái Đản Cuồng Ma ngăn chặn Bình Nam quân.
Nếu kị binh của tam tộc có thể đục thủng trận hình của liên minh Nam Bộ, vậy thì trận đánh mở màn này phần thắng chắc chắn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Lệ Chi sơn.
Ở giữa trận địa của Bình Nam quân, Xích Hiệp của chúng ta cũng đã lờ mờ đoán được ý định của Hoàn Nhan Vân Mộng. Vậy nên, cậu chàng cũng không trông chờ vào sự viện trợ của quân bạn, mà đang dùng một thân công phu để đối phó với đội quân mặc giáp khổng lồ này.
Lý Thanh Vân tránh đông, né tây, luồn lách giữa những bộ giáp cao hơn một trượng của kẻ địch. Bốn phía kiếm chặt gươm đâm, kình phong thổi quét tựa hồ kín không kẽ hở. Chiến giáp của Bình Nam quân nhìn thì tưởng là nặng nề ì ạch, thế nhưng lại linh hoạt không tưởng. Bị vây trong vòng vây của đối thủ mà cậu chàng tưởng như đang lướt đi trong trận do mấy chục hảo thủ dùng kiếm kết thành chứ chẳng phải do những bộ chiến giáp cao cả trượng, nặng hàng trăm cân tạo nên. Chạy được mấy chục hơi, Toái Đản Cuồng Ma mới chớp được cơ hội, bèn vung chưởng phản công ngay lập tức. Bàn tay cậu chàng vỗ lên bộ giáp của Bình Nam quân nghe “choang” một cái tựa tiếng chuông ngân.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.