Nguyễn Đông Thanh cau mày.
Không phải nói mấy vị đến đây là để chấm điểm hay sao, tại sao lại đấm ngực dậm chân khóc rấm rứt như gái về nhà chồng như vậy?
Lẽ nào bài thơ ban nãy bọn họ còn chưa để vào mắt?
Nguyễn Đông Thanh hắng giọng, ho khan một tiếng, nói:
“Các vị, không bằng tại hạ lại đọc thêm một bài nữa? Thơ rằng...”
“Đủ! Đủ rồi! Chúng ta chịu thua!!!”
Bao Thành Tổ quỳ thụp xuống đất, nước mắt nước mũi lã chã rơi như mưa. Nếu không phải hiện giờ hai bên còn đang đối địch, có lẽ lão đã vái Nguyễn Đông Thanh như vái sao.
Mẹ của ta!
Lại tới thêm một bài?! Ác như vậy?!
Bích Mặc tiên sinh ngài chẳng nhẽ muốn Nho đạo đoạn tuyệt mới vừa lòng hay sao?
Cái gì gọi là chó cắn áo rách?
Đây chính là chó cắn áo rách!
Bao Thành Tổ thầm nghĩ, lần này về Văn Cung lão mà không lôi thằng cha dám nói Bích Mặc tiên sinh mở kim khẩu không có chút dị tượng nào ra thiêu sống, từ nay lão sẽ đổi tên thành Tổ Thành Bao.
Cái gọi là không có dị tượng của các ngươi là làm Nho đạo sập mất một góc?
Bao Thành Tổ thiếu điều khóc ra tiếng yêu thú.
Năm nhà Nho, Đạo, Phật, Vu, Võ sở dĩ có thể trở thành đại đạo bao trùm thiên hạ, mà các đạo nhỏ hơn như Trù Đạo do Trương Thất khai sáng không thể sánh ngang, ấy là vì đạo tổ khai đạo của bọn họ là cường giả thập cảnh chân chính, tu vi cao hơn Trương Thất nửa bước.
Chính vì đại đạo hoàn thiện, thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2224559/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.