Trong lòng Khương Linh hoảng hốt, ngay cả giày cũng không thèm mang, vừa đi ra ngoài liền thấy Diệu Kiệt mang theo Tuế Hòa cùng Văn Khê đang chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài.."Các con đi đâu đó?" Khương Linh bước nhanh đi đến trước mặt ba người bọn họ dò hỏi."Hôm qua ngài không ăn gì cả, hai muội muội lo lắng ngài đói bụng, cho nên chúng con định đi lên núi đào một chút rau dại trở về." Lục Diệu Kiệt thản nhiên nói.Khương Linh nhìn ba đứa bé hiểu chuyện trước mắt, nước mắt thiếu chút nữa liền tràn ra khỏi hốc mắt.Nàng vỗ vỗ bả vai ba người bọn họ, dịu dàng nói: "Các con ở yên chỗ này, về sau nương tuyệt đối sẽ không để các con đói bụng nữa, chờ nương trở về!"Nói rồi Khương Linh một mình đi ra khỏi miếu hoang, đi về phía nhà thôn trưởng."Thôn trưởng, ta có chuyện muốn nhờ ông một chút." Gõ mở cửa lớn nhà trưởng thôn, thôn trưởng rất là kinh ngạc nhìn Khương Linh ở trước mặt.Ngay khi thôn trưởng muốn đuổi Khương Linh đi, Khương Linh vượt lên trước một bước nói ra: "Hôm nay ta đến chủ yếu là muốn hỏi ngài một chút, Lục Gia Thôn chúng ta có nhà cho thuê không? Ngài xem, ta mang theo ba đứa nhỏ cũng không thể ở mãi ở ngôi miếu hoang kia được!"Thôn trưởng nghe được lời Khương Linh nói thì sửng sốt một chút, nhìn cứ như là đã hiểu lầm Khương Linh, thôn trưởng vuốt vuốt sợi râu hoa râm của mình, qua thật lâu mới nói với Khương Linh: "Một mình ngươi mang theo ba đứa nhỏ cũng không dễ dàng, phía nam thôn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-nam-mat-mua-mang-theo-he-thong-duong-nhai-con/1007676/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.