Hoàng bá phụ ta đau đầu nói: "Ngươi chọc giận nàng làm gì? Chọc nàng nổi khùng lên, ngay cả trẫm mà nàng cũng mắng. Cút cút cút, trẫm không muốn xen vào chuyện nhà của các ngươi."Mẫu thân ta là nghĩa nữ của Thái hậu, từ nhỏ đã cùng Hoàng bá phụ lớn lên, tình cảm sâu đậm, Hoàng bá phụ đương nhiên là bênh vực mẫu thân ta.
Về đến nhà, cha ta ủ rũ ngồi ngoài phòng. Ông ấy ôm ta khóc lóc: "Nhi tử, thật đúng là đảo lộn trời đất! Sau này con đừng có nhu nhược như cha."
Người người trong kinh thành đều hâm mộ mẫu thân ta, gả được cho cha ta, một người đàn ông tốt như vậy.
Nhưng rồi có ích gì chứ.
Ông ấy vẫn phản bội nương ta.
Mẫu thân ta có câu nói rất đúng, đàn ông là loài động vật nông cạn và không có chút tự chủ nào. Từ nhỏ ta đã được mẫu thân dạy phải tôn trọng nữ nhân.
Cha ta khi đó còn nói:
"Nó là Thế tử của Thành Vương, từ trước đến nay người khác đều phải kính trọng nó. Sau này dù có thê thiếp, lẽ nào lại dám bất kính với nó?"
Mẫu thân ta nghe vậy, liền tung một cước đá ông ấy xuống ao sen. Cha ta lóp ngóp bò lên bờ, cười trừ một cái rồi lại bảo ta: "Phải kính trọng thê tử của mình."
Sau khi gặp được Bán Hạ, ta thật sự biết ơn sự dạy dỗ của mẫu thân. Nếu không có những lời dạy đó, nàng chắc chắn sẽ chẳng bao giờ gần gũi ta như vậy, càng không cùng ta nuôi nấng Đoàn Tử.
Bán Hạ được ta khích lệ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-nam-thu-muoi-tam/1020110/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.