Thôn cách trấn trên không xa, đi bộ đại khái hơn một giờ một chút là tới, trên đường lớn bán các loại đồ vật, âm thanh thét to không dứt bên tai, trông cực kì náo nhiệt.
Lý Hà Hoa dọc theo đường lớn đi về phía trước nhìn xem, chủ yếu xem những sạp bán thức ăn, dạo một vòng thì phát hiện, trấn trên này bán thức ăn chủng loại không nhiều lắm, bên đường có nhiều quán bán mì sợi, còn có bánh bao, màn thầu cùng bánh nướng, những sạp thức ăn khác lại rất ít.
Lý Hà Hoa cẩn thận nhìn một lúc lâu, phát hiện sạp bên đường sinh ý không tệ, có không ít người mua ăn, xem sinh hoạt của bá tánh ở quốc gia này không tồi, ít nhất ở chỗ này của nàng kinh tế không tệ.
Việc này đối với nàng rất có lợi, dân chúng có tiền như vậy, đồng nghĩa với việc có thể làm sinh ý, mà các loại thức ăn không đa dạng càng lợi cho nàng bán đồ ăn, chỉ cần nàng có thể bán, bằng tay nghề của nàng không lo không có khách.
Nhưng mà làm buôn bán phải có tiền vốn, nồi, chén, gáo, bồn, bàn ghế đều phải cần tiền mà trên người nguyên chủ nàng chỉ tìm thấy ba mươi mấy đồng tiền, nói cách khác nàng toàn thân trên dưới chỉ giá trị ba mươi mấy đồng tiền.
Cho dù nàng không biết giá cả ở thời đại này, nhưng cũng có thể biết ba mươi mấy đồng tiền là còn lâu mới đủ mở quán ăn vặt.
Đi mượn tiền? Tuyệt đối không có khả năng, với nhân duyên của nguyên chủ, có thể có người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-nong-phu-lam-tru-nuong/1608652/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.