Do vị trí của hai người khuất tầm mắt nên một đám người ngồi nói chuyện đến quên trời đất không hề hay biết gì. Nguyệt Tương Dao đỏ mặt xô Mặc Thần Dực ra rồi chạy về phòng.
Nhìn bóng lưng cuống quít của nàng, Mặc Thần Dực vuốt môi mỉm cười, ánh mắt loe lóe đóm lửa. Nàng đừng hòng chạy thoát khỏi hắn, cả cuộc đời này nàng định sẵn là của hắn rồi.
Xô cửa phòng chạy vào, Nguyệt Tương Dao ôm lấy chiếc giường, vùi đầu thật sâu vào gối. Gương mặt đỏ như quả cà chua chính, con ngươi mơ màng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi sắc mặt nàng càng đỏ hơn, y như thiếu nữ hoài xuân. Nghĩ đến nụ hôn đầu tiên bị hắn cướp đi như vậy, Nguyệt Tương Dao nhịn không được mà đánh vào gối xả giận, miệng lầm bầm mắng hắn nhưng cuối cùng cũng chịu không được cơn buồn ngủ kéo đến, bực tức rơi vào giấc mộng.
Cơn bão bên ngoài cũng dần tạnh, từng cơn sóng lớn hạ thấp mình đẩy con thuyền đi xa, gió biển ào ạt thổi căng cánh buồm còn chưa hạ, một cơn bão lớn vậy mà tan biến không dấu vết để lại những trận chao đảo không ngừng.
Ngày hôm sau đoàn người phác hiện một số mảnh vỡ của thuyền trôi nổi trên mặt nước. Đi đến trưa, không biết cơ duyên xảo hợp như thế nào, Nguyệt Tương Dao lại gặp Phong Ly đang trôi nổi trên mặt nước, tình cảnh ấy thê thảm vô cùng.
"Hắc xì!!!" Phong Ly dụi dụi cái mũi đỏ, thân người run rẩy càng co rút vào sâu trong cái khăn choàng. Gương mặt tức giận kể về chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-quyet-chi-lam-ma-nu/1217944/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.