Nhìn sắc mặt tham lam trong mắt cả nhà Khương Thâm, nhìn nàng như thể đang nhìn bạc biết đi, Khương Dư Linh vẫn cười tủm tỉm: "Nha, hóa ra gả cho Hoàng An là chuyện tốt đến vậy cơ à, vậy ta có phải còn phải cảm ơn cảm ơn các người không?"
Khương Ngọc liền nói: "Cái đó thì không cần, chỉ cần quỳ xuống dập đầu nhận lỗi là được."
Khương Lâm gật đầu: "Đúng vậy, lần trước con đánh chúng ta món nợ đó chúng ta còn chưa tính với con đâu. Coi như là người nhà với nhau, chỉ cần con xin lỗi, vậy ta sẽ tha thứ cho con."
Khương Ngọc và Khương Lâm hai anh em hoàn toàn không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Khương Dư Linh, còn tưởng rằng Khương Dư Linh thật sự đã biết lỗi. Dù sao trước kia Khương Dư Linh bị chèn ép lâu ngày, hình tượng bánh bao đã in sâu vào tâm trí bọn họ. Lần này Khương Dư Linh chủ động quay về, bọn họ liền thật sự cho rằng nàng ở bên ngoài chịu khổ mới chạy về.
Nghĩ đến món hời sắp có được, hai người đều cực kỳ cao hứng.
"Vậy nếu ta không xin lỗi thì sao?"
"Không xin lỗi?" Nghe vậy, Khương Lâm sững sờ, trên mặt nhanh chóng lộ ra vẻ mặt hung ác. Ông ta bẻ bẻ ngón tay: "Nếu không xin lỗi nói, vậy đừng trách ta không khách khí với ngươi."
Nói rồi, hắn liền liếc mắt ra hiệu cho Trương Xuân Hoa và Khương Ngọc. Hai người hiểu ý, nhẹ nhàng bước chân về phía Khương Dư Linh. Khương Dư Linh đem hành động bịt tai trộm chuông nhỏ mọn của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/2760195/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.