"Anh không có bảo em ngoan ngoãn đi chịu chết."
Không ai đứng ra bênh vực Khương Dư Linh, khí thế của Khương Bân càng thêm kiêu ngạo, hắn ngẩng cao đầu lên: "Nhưng tại sao lúc đó em lại g.i.ế.c họ? Em thức tỉnh được Thiên Sư là thiên phú của em tốt, em càng nên hiểu được nhẫn nhịn, hiểu được quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Dù lúc đó em giả vờ không địch lại mà bỏ trốn, nói vậy hôm nay chúng tôi cũng không cần cùng em trốn trong rừng sâu núi thẳm này."
"Chỉ có thể nói em làm việc một chút cũng không suy xét hậu quả, hoàn toàn không nghĩ cho chúng tôi, chỉ lo bản thân mình vui vẻ, hại cả tộc người cùng em chịu tai ương."
"Một người như em, dù có thức tỉnh thiên phú, thì có thể đi được bao xa?"
Khương Bân càng nói càng có lý, trong giọng điệu lại mang vài phần giáo huấn của bậc cha chú, nhìn Khương Dư Linh với ánh mắt đầy căm thù đến tận xương tủy, phảng phất như cô đã làm chuyện gì đó tội ác tày trời.
Khương Dư Linh thấy buồn cười, khóe miệng cô hơi nhếch lên: "Anh Khương Bân, nói như vậy, đúng thật là lỗi của em rồi."
Nhìn Khương Bân khinh khịt một tiếng, vẻ mặt như thể 'cô biết thế là tốt rồi', cô lại nói: "Nếu anh Khương Bân cảm thấy uất ức như vậy, chọn ngày chẳng bằng ngay hôm nay, em liền đưa anh về đi. Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ đưa anh đi thật xa, sẽ không để người của Liên Minh Thiên Sư phát hiện ra anh."
Sắc mặt Khương Bân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/2761161/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.