Huyền Uyên Thành không hay biết thê tử nhà mình tại đại sảnh khẩu chiến, chàng lúc này còn nhàn nhạt đưa mắt nhìn vị trưởng lão của Nhân Tộc - Lạc trưởng lão, đồng thời cũng là gia chủ Lạc gia.
Lạc trưởng lão một thân huyền y ngồi ở trên ghế dài, bộ dạng nghiêm nghị với đôi mắt đại bàng sắc lạnh, tuy bề ngoài già nua nhưng lại sở hữu phong thái bức áp người khác, ông ta không mặn không nhạt hướng về chàng hỏi: "Tân Phương Phương kia chưa phát giác ra điều gì chứ?"
"Lạc trưởng lão không cần bận tâm, từ giờ cho đến lúc thánh nữ được sinh ra, nàng ấy sẽ không biết đến Nhân Tộc." Chàng nhẹ nhàng đáp trả, không chờ Lạc trưởng lão phản ứng liền tiếp tục nói: "Chỉ là dạo gần đây ta bị thương, có phần không tiện hy vọng Lạc trưởng lão kiên nhẫn chờ thêm."
Lạc trưởng lão nghe xong nhíu mày, nét mặt không vui thấp giọng: "Bị thương rồi? Vì sao bất cẩn như vậy, người phải biết giữ gìn máu của bản thân mình, sắp đến lúc hiến tế Thần Linh rồi, sức khỏe thân thể người không tốt thì sao mà làm đây?"
Lời từ ông ta truyền qua tai, Huyền Uyên Thành mỉm cười bảo đảm nói lại: "Không sao, vết thương không ảnh hướng tới lúc hiến tể, ngược lại thời gian hiến tế lần này định là ngày mấy?"
"Mười ngày sau sẽ hiến tế, người cùng Cẩm Ngọc chuẩn bị đi, hãy nhớ giữ gìn cẩn thận đừng để máu rơi." Lạc trưởng lão hạ giọng, Huyền Uyên Thành gật đầu cũng không nói gì thêm nữa, quyết nâng chân rời khỏi đây, khoảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-ta-dang-cuop-tan-nuong-cua-nam-chinh/2265542/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.