"Tiểu thư... tiểu thư ơi!" Tiếng nô tì gọi vang lên, đánh thức Tân Phương Phương và chú cẩu đang ngủ, nàng hé mắt, khi nghe giọng nô tì kia kêu mình, vì vẫn ngáy ngủ nên ậm ừ đáp một câu rồi mắt lại nhắm vào.
Nô tì kia trông thấy chú cẩu và đàn cẩu con nằm trên bộ y phục quen thuộc thì ngạc nhiên không thôi, nhất là lại vội vàng khi nhìn dáng vẻ tiểu thư nhà mình như ngồi ở đây cả đêm, "Tiểu thư, sao người không vào phòng nghỉ? Còn mấy con chó hoang này là sao?"
Lần nữa nghe nô tì hỏi han nhắc về mấy chú cẩu, Tân Phương Phương mới nhớ ra bản thân đang chăm cẩu, tức thì nàng mở mắt nhanh chóng xem xét dân số đàn cẩu con và mẹ của chúng.
Nàng chuyển động đôi mắt gấu trúc thiếu ngủ của mình, quan sát những chú cẩu con uống no sữa ngủ say sưa, từ thân thể đến tay chân đều nhỏ bé đi kèm màu lông đen sì lẫn chiếc mũi đỏ hồng, chúng nó thi thoảng quơ tay quờ chân rồi mở miệng kêu, thanh âm đó phát ra nghe vô cùng đáng yêu. Chỉ là Tân Phương Phương không hiểu sao trông đám cẩu con khả ái này khá giống con Đại cẩu đáng ghét mà Huyền Uyên Thành nuôi. Nhưng rất nhanh ý nghĩ bị nàng loại bỏ, bởi lẽ ngoài kia có bao nhiêu con cẩu lông đen khác chứ không riêng con Đại cẩu.
Cha của đàn cẩu con khẳng định là khác!
Chờ đã, nàng hình như bỏ qua gì đó?
Tân Phương Phương trong đầu suy nghĩ chốc lát, rồi vô thức ngẩng mặt nhìn nô tì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-ta-dang-cuop-tan-nuong-cua-nam-chinh/2265709/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.