Juwakira đẩy hắn ra :" Ta với ngươi chẳng còn gì nữa "
" Ngươi không nhưng ta còn " Sesshomaru bàn tay sờ mái tóc bạch kim của người kia. Động tác nhẹ nhàng ánh mắt nhìn cậu đầy yêu thương.
Hành động của hắn lại một lần nữa làm cậu trật nhịp tim. Đỏ mặt, giọng nói ấp úng :" Ngươi ...ngươi muốn nói gì thì nói, ta phải về "
Nói rồi, quay mặt đi định chuồn khỏi nhanh lẹ lại bị hắn rất nhanh đứng trước mặt cản trở.
Juwakira thở dài :" Ngươi lại muốn gì?"
Trong lòng cậu cực kì rối rắm, cái gì mà 'ngươi không nhưng ta còn' chứ , thật là giả tạo quá đi mà.
Từ khi nào hắn học được những lời sến sủa đó chứ, à chắc là học từ cái con hồ ly kia mà ra.
" Về với ta " Lời nói đầy phần trầm tĩnh cất lên.
Về với ta ?
Hắn chắc còn đang mớ ngủ à ?
Và cậu xin thành thật trả lời : ĐÉO nhé!
Thật nực cười, hắn lấy tư cách gì yêu cầu cậu về chứ.
Juwakira cười khinh , quơ quơ tay trước mặt hắn :" Ngươi đang mơ giữa ban ngày à , hừ "
Juwakira chán ghét bỏ đi, Sesshomaru cũng không thể ngăn cậu lại, sợ cậu lại nổi giận ảnh hưởng tới hài tử.
Hắn quyết định chờ cậu, chẳng lẽ cậu cả đời đều núp trong kết giới đó, hắn chẳng tin đâu.
Vừa rồi nhìn thái độ của cậu, chắc chắn cậu vẫn chưa thể quên hắn được.
Hôm nay cũng như thường lệ vì muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-thanh-phu-nhan-cua-sesshomaru/242643/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.