Trong mộng, cô đi vào trong mảnh sương mù trắng xoá.
Không biết sắp xảy ra cái gì, nhưng Hạ Noãn vẫn thực bình tĩnh.
Cô đứng trong phiến sương mù, lẳng lặng chờ.
Không biết chờ qua bao lâu, sương mù chung quanh chậm rãi ngưng tụ thành một hình người.
Nhìn diện mạo của thân hình trong suốt có thể nhìn thấu, Hạ Noãn ẩn ẩn nhận thấy đối phương hình như cũng mang diện mạo giống như mình, vóc người, ngũ quan, đều có một loại cảm giác quen thuộc.
Lúc này, sương mù kia cũng mở miệng "Chào cô, tôi là Hạ Noãn."
Trong lòng Hạ Noãn hiểu ra, có một loại cảm giác "quả nhiên như thế", khóe môi giơ lên một nụ cười nhạt "Chào cô."
Sương mù nhìn có chút khẩn trương, hai tay để trước bụng xoay xoay rối rắm, trên mặt như muốn cười, nhưng lại không dám, khẽ động khóe miệng lại không thành công, nhỏ giọng nói "Cảm ơn cô."
"Cô không trách tôi ?" Hạ Noãn tò mò hỏi.
Cô vừa mới đặt chân đến nơi đây, sau một chốc ngắn ngủi ở chung, liền quyết định từ bỏ người nhà ở nơi này, từ đây đối với bọn họ không chút nào quan tâm, không chút nào hỏi han, sau khi chuyển trả tiền dưỡng dục như đã nói, liền dưới sự chứng kiến của Thiên Đạo, đoạn tuyệt quan hệ cuối cùng.
Sương mù lắc đầu "Không trách cô, cô cũng là vì tốt cho bọn họ."
Cha mẹ của mình chính mình biết, đặc biệt là sau khi biết sự tình kế tiếp, nếu cái cô tiên tử này không mạnh mẽ một chút,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-thanh-vi-hon-the-cua-vai-ac/2256852/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.