Nửa canh giờ sau...
Trước cửa đại điện mở rộng, vài đạo thân ảnh nhanh chóng tiến vào. Đám người Tiểu Cẩn đi thẳng đến giữa đại điện, cách đám người Bách đảo một khoảng liền cúi người hành lễ. Hách Liên Minh Thiên ánh mắt tìm tòi nhìn Tiểu Cẩn, trong mắt có một chút nóng vội thoáng qua. Hắn phất tay cho các nàng đứng dậy, thanh âm có phần tò mò hỏi:
„Nghe nói Hạ phủ Tứ tiểu thư có thể chơi đàn dương cầm, không biết thực hư là thế nào?“
Tiểu Cẩn nghe vậy chỉ cúi mình, trong mắt không gợn một mảnh sóng, bình thản đáp:
„Hồi bẩm Hoàng thượng, không dám giấu giếm, trước đây do cơ duyên xảo hợp, thần nữ là từng có cơ hội được thấy loại nhạc cụ này, cũng đã được cao nhân chỉ điểm cách chơi, suy cho cùng cũng chỉ là chút tài mọn, nhưng thần nữ cũng xin được đóng góp hết mình vì Hoàng thượng!“
Hách Liên Minh Thiên nghe vậy, trong lòng rộ lên một cỗ vui mừng, ánh mắt nhìn sang Hách Liên Vân Thiên có một loại hài lòng đến khó hiểu. Nữ tử này của Ngũ đệ, quả thực không tầm thường chút nào. Xem ra Ngũ đệ phong lưu nhiều năm, ánh mắt cuối cùng cũng để đúng chỗ rồi! Hắn cũng nên ở phía Thái hậu tích cực một chút rồi!
Ở bên này, đón ánh mắt tán thưởng của Hoàng đế, Hách Liên Vân Thiên âm thầm nở một nụ cười khổ, nhìn phía Tiểu Cẩn lại có thêm một loại bất đắc dĩ cùng tự trách. Nàng bây giờ, đến cả một cái nhìn chỉ sợ cũng không nguyện muốn lưu cho hắn! Chuyện ngày đó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-thoi-khong-gap-chan-menh-thien-tu/140029/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.