Thiếu nữ giống như thấy được một hình ảnh bi thảm, gương mặt chịu đả kích thật mạnh, nước mắt từng giọt trong suốt rơi xuống, cắn chặt răng, ai nhìn cũng thấy không đau xót..
"Giống như bây giờ, ai cũng sợ ta, ai cũng đang mắng thầm sau lưng ta.."
"Sư tỷ, tỷ yên tâm! Tỷ muốn làm cái gì ta đều đứng về phía tỷ, giúp đỡ tỷ!" Diệp Dung vội vàng trả lời, gương mặt kiên định!
Tô Mộng Mộng nỗ lực lau nước mắt, "Sư đệ, vậy.."
Nàng vội vàng truyền âm cho Diệp Dung
Diệp Dung ban đầu còn có chút không hiểu, về sau đã hiểu nàng muốn mình làm gì "Sư tỷ yên tâm, đệ lập tức an bài."
Tô Mộng Mộng gật gật đầu, lau sạch nước mắt, nhìn người rời đi..
Nhìn bóng dáng hắn đã biến mất không thấy, Tô Mộng Mộng ngón tay vừa động, hóa giải chú ngữ.
"Ta nói ngươi làm sao lại khóc đến lợi hại như vậy, hóa ra ngươi dùng Chú Thôi Lệ!" Quả nhiên người này rất vô sỉ..
"Ngươi nói gì với hắn vậy?" Thế nhưng dùng truyền âm, bổn miêu cũng không được nghe!
Tô Mộng Mộng cong môi cười, "Bí mật."
Nguyên chủ trước kia đắc tội nhiều người như vậy, tục ngữ nói,
Đa bằng hữu đa điều lộ, đa địch nhân đa đổ tường! *
*Nhiều bằng hữu dễ đi, nhiều địch nhân khó đi
Để con đường phía trước dễ đi hơn, nàng không thể không tẩy trắng!
Phân cách tuyến -------------------------------------
"Chủ nhân, ngươi thả ta ra ngoài hít thở không khí được không." Mấy ngày nay chủ nhân đều vội vàng chuẩn bị luận võ, đem bổn lang nhốt lại, khó chịu sắp chết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-nam-chinh-benh-kieu-hac-hoa/1859263/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.